Trương Mộc Tượng nghe tiếng gà gáy từ xa vọng lại, trên mặt lộ ra vẻ bất lực nói: “Đáng tiếc là Hàn Cốt Bạch Thụ quá cứng, tốn không biết bao nhiêu đao rìu, để đẽo thành cây gậy vừa ý, ba huyền tệ mà thôn phát cho, cùng với tiền trong nhà gần như đều đổ vào đó, mới miễn cưỡng chế tạo thành côn dài, nếu không thì cũng nên mua cho Hầu Nhi một con chó như Lão Huynh.”
“Như vậy là được rồi, Hàn Cốt Bạch Côn có thể làm bị thương quái dị, có nó rồi thì Ốm Hầu sẽ không sao đâu.” Chu Nhất Mộc khẽ gật đầu nói.
Chu gia nghĩ cách để Chu Phàm học võ với Lỗ Khôi trước thời hạn, lại mua thêm một con chó già, bên Trương Mộc Tượng cũng đã phải tốn rất nhiều tâm tư.
“Hi vọng là vậy.” Trương Mộc Tượng thở dài nói, “Có đôi khi cảm thấy ông trời này thật bất công, Hầu Nhi nhà ta với A Phàm nhà ngươi, bình thường có làm chuyện xấu gì đâu, thế mà lại thành giống đoản mệnh, coi như cuộc đời này xong rồi.”
Trên mặt Chu Nhất Mộc không có biểu cảm gì, hắn nhìn màn sương mù thấp thoáng phía trước chậm rãi nói: “Ta từng nghe một người nói, phúc họa luôn đi cùng nhau, về sau rồi cũng sẽ tốt lên thôi.”
Đang nói chuyện, bọn họ đã đến nơi.
Hiện ra trước mắt bọn họ là một mảnh đất bằng rộng chừng hai mẫu, bên cạnh có vài căn nhà nhỏ, giữa khoảng đất bằng dựng một cái trống lớn, không có giá đỡ, phần đáy của cái trống khảm vào trong bùn đất mà đứng thẳng, màng trống màu vàng sáp cao đến một trượng!
Cái trống lớn này đã hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của Chu Phàm, thật ra hắn chưa từng thấy cái trống nào lớn như vậy, xung quanh cái trống đen nhánh được khắc chi chít phù văn.
“Cái trống này…” Chu Phàm nhìn về phía Chu Nhất Mộc.
“Đây là Vệ Cổ của thôn, đã sớm trở thành một thể với Tam Khâu thôn, có tác dụng bảo vệ Tam Khâu thôn, đám quái dị kia không dám dễ dàng tiến vào trong thôn, phần lớn là vì sự tồn tại của Vệ Cổ.” Chu Nhất Mộc giải thích với vẻ mặt nghiêm túc.
Chu Phàm có chút kinh ngạc nói: “Chỉ dựa vào cái trống này thôi sao?”
Mặc dù trống lớn, số lượng phù văn khắc ở trên cũng rất nhiều, nhưng mà dù có nhiều chỗ kỳ lạ, thì Chu Phàm cũng không nhìn ra được.
“Vệ Cổ là bảo vật quý giá nhất của Tam Khâu thôn, khi ta còn nhỏ thì nó đã có rồi, mưa gió không mài mòn, nghe các cụ trong thôn nói, cái trống này người không thể gõ vang, nó sẽ tự phát ra âm thanh như sấm rền, nhưng khi nó phát ra âm thanh như vậy, thì chính là tai họa diệt thôn.” Trong mắt Trương Mộc Tượng mang theo một tia cảm khái.
“Nói cách khác là cái trống này chưa từng vang lên.” Chu Phàm nhướng mày nói.
Trương Mộc Tượng cười nói: “Đúng vậy, mặc dù đôi khi chúng ta cũng muốn biết nó vang lên thì hùng tráng thế nào, nhưng vẫn mong cả đời nó sẽ không vang lên.”
Ốm Hầu không nhịn được nói: “Nói không chừng ta chỉ cần gõ một gậy lên, là có thể làm cái trống này vang lên.”
Trên mặt Trương Mộc Tượng không còn ý cười, hắn trừng mắt nhìn con trai mình tức giận nói: “Tên hỗn đản nhà ngươi, nếu như thực sự làm nó vang lên, thì ngươi chính là tội nhân của thôn.”
Ốm Hầu co rụt cổ lại, không dám nói thêm nữa.
“Không sao, cứ để nó gõ thoải mái, chỉ cần nó không sợ cổ tay mình bị gãy.” Lỗ Khôi cười ha hả đi tới, giống như một ngọn núi nhỏ di chuyển.
“Lỗ đội trưởng.” Bốn người Chu Phàm chắp tay cúi chào nói.
Lỗ Khôi nhìn Hàn Cốt Bạch Côn trong tay Ốm Hầu trước, lại nhìn Lão Huynh đang ngồi xổm bên chân Chu Phàm, ánh mắt sáng lên nói: “Chu đại ca, Trương Mộc Tượng, hai người thực sự chịu bỏ vốn gốc.”
Chu Nhất Mộc nói: “A Phàm và Ốm Hầu nhờ cả vào ngươi.”
Trương Mộc Tượng cũng nói theo: “Làm phiền Lỗ đội trưởng chăm sóc nhiều hơn.”
Lỗ Khôi trịnh trọng nói: “Hai vị cứ yên tâm.”
Chu Nhất Mộc xoay người nhìn về phía Chu Phàm nói: “Ngươi tự cẩn thận đấy.”
Chu Phàm thấy được sự lo lắng và quan tâm trong mắt Chu Nhất Mộc, hắn gật đầu nói: “Cha, ta biết rồi.”
Trương Mộc Tượng chỉ vỗ nhẹ lên bả vai Ốm Hầu nói: “Đừng quên những lời ta nói tối qua.” Ốm Hầu cười nói: “Cha, con thuộc lòng rồi.”
Chu Nhất Mộc và Trương Mộc Tượng nhanh chóng rời đi.
Lỗ Khôi nhìn Chu Phàm và Ốm Hầu cười nói: “Hoan nghênh gia nhập tuần tra đội, sau này mọi người chính là huynh đệ, quy củ trong đội cũng không nhiều, chỉ cần không vi phạm quy củ, sẽ không có ai làm khó các ngươi, chờ hai người mới kia đến rồi nói cho cả bốn người các ngươi biết.”
Lần này gia nhập tuần tra đội, ngoại trừ Chu Phàm và Ốm Hầu, còn có hai người mới.
Lỗ Khôi lại liếc nhìn nồi đen trên đầu Ốm Hầu tò mò hỏi: “Ốm Hầu, Hàn Cốt Bạch Côn trong tay ngươi, cùng với con chó già mà nhà Chu Phàm mua từ chỗ Lão Vương Đầu, ta đều có thể nhận ra, nhưng thứ trên đầu ngươi, xin thứ cho ta mắt kém, đây là bảo bối gì?”
Chu Phàm cũng hiếu kỳ, hắn nhìn nồi đậy lồi lõm trên nắp, vừa vặn che kín đầu Ốm Hầu, trông giống như một chiếc mũ giáp xấu xí.
“Cái này chính là nắp nồi mà nhà ta dùng để nấu cơm.” Ốm Hầu chỉ vào nắp nồi trên đầu mình nói.
Lỗ Khôi và Chu Phàm đều có chút ngạc nhiên, thứ này có tác dụng gì?
Ốm Hầu cười nói: “Các ngươi không hiểu đâu, đây là mẹ ta khăng khăng bắt ta mang theo, bà ấy nói bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể cũng không quan trọng bằng cái đầu, những bộ phận khác bị thương, thì nói không chừng vẫn còn lưu lại một hơi thở, nhưng mà nếu như trúng vào đầu, thì thực sự xong đời, A Phàm, ngươi nói xem mẹ ta nói đúng không?”
Chu Phàm không cười, mà nghiêm túc nói: “Ốm Hầu, mẹ ngươi nói rất đúng.”
Lỗ Khôi không nhịn được cười ha hả, nhưng hắn không nói gì thêm, nếu như Ốm Hầu thích, muốn mang theo cái nồi lớn này đến, thì hắn cũng không có ý kiến.
Không lâu sau, hai thiếu niên khác cũng được đưa đến, trưởng bối của bọn họ đưa người đến, sau đó chào hỏi rồi quay về.
Trên mặt hai thiếu niên này có chút tái nhợt, trong mắt có sự sợ hãi khó có thể che giấu.
Một người tên là Lý Nhị Lư, một người tên là Hà Tháo, cả hai đều giống như Chu Phàm tay không tấc sắt, trên lưng mỗi người đều đeo một cái bọc.
Lỗ Khôi chỉ cau mày, nhưng không nói thêm gì.
Ốm Hầu cười chào hỏi hai người, Chu Phàm không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với hai thiếu niên này.
Nhưng trong lòng Chu Phàm lại cảm thấy rất rõ ràng, hiển nhiên là trong nhà của hai người này không chuẩn bị gì cho bọn họ, bọn họ có thể sống sót hay không, chỉ có thể dựa vào vận may.
Chuyện như vậy rất bình thường ở Tam Khâu thôn, tuần tra đội được gọi là đội ngũ đi chịu chết, vẫn luôn duy trì tỷ lệ thương vong rất cao, cho dù tốn rất nhiều tâm tư chuẩn bị bảo vật bảo mệnh, cũng chưa chắc đã có thể sống sót, có một vài gia đình nhẫn tâm tiết kiệm ba huyền tệ tiền bán mạng lại, để con mình dựa vào vận may mà đi liều mạng.
Nếu không đến lúc đó đổ hết tiền vào, mà người vẫn không sống sót được, thì có thể nói là trong nhà vừa mất con lại vừa mất tiền, như vậy càng thê thảm hơn.
Cách làm này rất tàn nhẫn, nhưng đây là lựa chọn của gia đình người khác, người ngoài cũng không thể lên tiếng chỉ trích gì, Chu Phàm chỉ cảm thấy mình rất may mắn, cha mẹ có thể nói là đã tốn hết tâm tư vì hắn.
Dù sao Chu Phàm có thể sống sót trong tuần tra đội, thì vẫn phải đối mặt với tuổi thọ chỉ có mười chín tuổi, nếu như là gia đình bình thường, thì có lẽ đã sụp đổ và từ bỏ rồi.
Người đã đến đủ, nhưng Lỗ Khôi vẫn không nhúc nhích, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời càng ngày càng sáng, nói: “Chờ một chút nữa, người trực đêm sẽ nhanh chóng trở về.”
Lỗ Khôi vừa dứt lời, thì có người lục tục đi từ trong màn sương mù mỏng manh ra phía bên này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.