Skip to main content

Chương 22: Đại Phu

2:22 sáng – 05/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Chu Phàm tiếp tục luyện tập Tô Tỉnh tứ thức trong Hổ Hình thập nhị thức, nhưng không còn hấp thu nguyên khí một cách mạo hiểm nữa, mà là luyện tập giải thể từng thức một.

Luyện tập giải thể từng thức một sẽ giúp điều động cơ bắp của thân thể tốt hơn, từ đó giúp đẩy nhanh tốc độ cơ bắp hấp thu nguyên khí.

Hiệu quả của một lần luyện tập không rõ ràng, nhưng chỉ cần chăm chỉ khắc khổ, tích lũy nhiều lần sẽ có thành quả không nhỏ.

Ngay khi Chu Phàm chuyên tâm luyện tập ở hậu viện, hắn nghe được tiếng gọi từ trước cửa truyền đến: “Có người ở nhà không?”

Chu Phàm đang luyện “Mãnh Hổ Đạn Thối” nghe được tiếng gọi, hắn lộn một vòng, đứng thẳng người dậy, vỗ vỗ bụi bặm trên người, mới hướng ra bên ngoài hô: “Có, là ai vậy?”

Trong lúc nói chuyện, Chu Phàm đã từ sau nhà đi vòng ra trước nhà, hắn nhìn thấy một nam tử trung niên có dáng người trung bình đang đứng trước cửa.

Nam tử trung niên mặc một chiếc áo dài màu đen, một chiếc hộp gỗ màu đỏ đeo chéo bên hông, khuôn mặt tròn hơi đứng đắn, cằm có chòm râu dài, nhìn toàn bộ con người có vẻ nho nhã.

Khí sắc của nam tử rất tốt, khuôn mặt hồng hào, mỉm cười ôn hòa với Chu Phàm.

Chu Phàm nhìn người xa lạ này nói: “Cha mẹ ta không có ở nhà, nếu ngươi muốn tìm bọn họ, phải đến vào buổi tối mới được.”

Nam tử trung niên lắc đầu nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải đến tìm Nhất Mộc bọn họ, mà là đến tìm ngươi.”

“Ta?” Chu Phàm hơi sững sờ một chút nói, trong đầu hắn không có ký ức của nguyên chủ, tất nhiên không nhận ra người này, vốn nghĩ rằng người này là bạn của cha mẹ mình, nhưng không ngờ lại đến tìm hắn, điều này khiến Chu Phàm có chút kinh ngạc.

“Ta biết ngươi đã quên mất chuyện trước đây rồi, cho nên giới thiệu lại một chút, ta tên là Trương Hạc, là đại phu trong thôn.” Khuôn mặt Trương Hạc tràn đầy ý cười nhàn nhạt nói.

Lông mày Chu Phàm hơi nhíu lại, rất nhanh lại giãn ra nói: “Thì ra là Trương đại phu, thật có lỗi, mời nhanh vào trong ngồi.”

Chu Phàm liền mời Trương Hạc vào trong phòng khách ngồi, rót cho hắn một cốc nước lọc.

Trương Hạc nhận lấy cốc nước nói cảm ơn, lại thuận tay đặt cốc nước trên bàn, mỉm cười nói: “Lần này ta tới, là để kiểm tra cho ngươi một chút, mấy ngày trước ngươi tỉnh lại, nhưng ta vẫn bận rộn với các bệnh nhân khác, nên không có thời gian đến xem ngươi, hôm nay khó khăn lắm mới có thời gian rảnh rỗi nên đã đến.”

“Vậy cảm ơn Trương đại phu rồi.” Chu Phàm khách khí nói.

“Đừng khách khí, đây là việc ta nên làm.” Trương Hạc cười vuốt chòm râu dài dưới cằm nói, “Ngươi quay lưng lại trước, để ta xem vết sẹo trên đầu ngươi thế nào rồi?”

Chu Phàm gật đầu đồng ý, xoay người quay lưng lại với Trương Hạc, ngay khi quay lưng lại, sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, hai tay đặt trên đùi đã hơi nắm chặt thành nắm đấm.

“Ừm, khôi phục thật sự không tệ.” Giọng cười của Trương Hạc truyền đến từ sau lưng Chu Phàm, hắn vừa nhìn vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào vết sẹo trên gáy Chu Phàm.

“Trương đại phu, vết thương của ta rốt cuộc là thế nào?” Chu Phàm dò hỏi.

“Ơ, cha ngươi chưa từng nói với ngươi sao?” Trương Hạc có chút kinh ngạc nói.

“Chưa, mấy ngày ta vừa tỉnh lại, đã đụng phải đại sự như Thúc Phát rồi, ngươi cũng biết, vận khí của ta không tốt, thọ mệnh không cao, lại phải chuẩn bị một chút để gia nhập đội tuần tra, cho nên vẫn luôn không có thời gian hỏi bọn họ.” Chu Phàm cười ngây ngô nói.

“Thì ra là như vậy, đây là vết thương do ngươi bị ngã.” Trương Hạc buông ngón tay đặt trên gáy Chu Phàm xuống, “Ngươi có thể quay người lại rồi.”

Câu trả lời của Trương Hạc giống hệt với Chu Nhất Mộc, nhưng Chu Phàm đã có chuẩn bị tâm lý, đây có lẽ là Trương Hạc và Chu Nhất Mộc đã bàn bạc trước với nhau.

Chu Phàm quay người lại, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ nói: “Thì ra là vết thương do ngã, vậy lúc ấy có nghiêm trọng không?”

“Rất nghiêm trọng.” Ý cười trên khuôn mặt Trương Hạc hơi thu lại nói: “Lúc ấy ngươi ngã đến mức sau gáy toàn là máu, may mắn cha ngươi chạy đến tìm ta, ta lại kịp thời chạy đến trị liệu cho ngươi, mới cứu được ngươi trở về.”

“Vậy tại sao ta lại vô duyên vô cớ bị ngã trọng thương?” Chu Phàm tiếp tục hỏi.

“Chuyện này thì…” Trương Hạc trầm ngâm một chút lắc đầu nói: “Ta không biết, cha ngươi cũng không biết, lúc phát hiện ra ngươi, ngươi đã ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh rồi.”

Nói đến đây, Trương Hạc cười vỗ vỗ bờ vai Chu Phàm nói: “Tiểu tử đừng nghĩ nhiều, ngươi đã ngã đến mức đầu óc choáng váng rồi, nếu nghĩ nhiều quá, có thể đầu sẽ đau đấy, mặc kệ là ngươi ngã bị thương như thế nào, hiện tại rốt cuộc cũng không có việc gì, như vậy không phải rất tốt sao, duỗi tay ra, ta bắt mạch cho ngươi.”

“Trương đại phu, ta nghe ngươi.” Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười ngây ngô thuần khiết của thiếu niên, “Tay nào?”

“Bắt mạch thì phải xem cả hai tay.” Trương Hạc nói, “Xem tay phải trước đi.”

Chu Phàm liền duỗi tay phải ra để Trương Hạc bắt mạch, đợi Trương Hạc bắt mạch xong tay phải của hắn, Chu Phàm lại đổi sang tay trái cho hắn xem.

“Trương đại phu, thân thể của ta thế nào?” Đợi bắt mạch xong cả hai tay, Chu Phàm nhìn Trương Hạc đang trầm mặc, hỏi với vẻ quan tâm.

Trương Hạc trầm mặc một chút cười nói: “Cũng không có gì đáng ngại, mạch tượng của ngươi một hơi bốn nhịp, không nổi không chìm, không lớn không nhỏ, nhịp nhàng đều đặn, bình tĩnh và chậm rãi, lưu loát có lực, thuộc về mạch tượng bình thường.”

“Vậy thì tốt.” Chu Phàm cười nói.

Bắt mạch cho Chu Phàm xong, Trương Hạc liền nói hắn còn có việc, đứng dậy cáo từ, Chu Phàm vội vàng tiễn người ra đến cửa.

Lúc tiễn ra đến trước cửa, Chu Phàm lại lấy ra năm đồng tiền cha mẹ để lại cho hắn nói: “Trương đại phu, một chút ý tứ, không thành kính ý.”

“Đừng.” Trương Hạc từ chối không nhận, “Trước đó ta đã lấy tiền khám bệnh của nhà ngươi rồi, lần này tới đây tái khám cho ngươi, số tiền này ta không thể nhận.”

Trương Hạc không nhận, Chu Phàm cũng không giống như người lớn đẩy qua đẩy lại, mà trực tiếp lại bỏ vào trong túi nói: “Vậy Trương đại phu đi thong thả.”

Trương Hạc không nhúc nhích bước chân, hắn vuốt râu nhìn Chu Phàm, trên mặt lại lần nữa lộ ra nụ cười ôn hòa nói: “A Phàm, tính cách trước đây của ngươi không cởi mở như hiện tại, xem ra lần này bị thương chưa chắc đã không có lợi.”

“Vậy sao?” Chu Phàm vừa cười ngây ngô vừa dùng tay phải sờ gáy, dường như có chút xấu hổ.

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, nếu có chỗ nào không thoải mái, phải nhớ đến tìm ta.” Trương Hạc không trả lời, mà lại lần nữa căn dặn một câu rồi xoay người rời đi.

Chu Phàm nhìn bóng lưng Trương Hạc, mãi đến khi Trương Hạc đi vòng qua một căn nhà đất màu vàng không nhìn thấy bóng dáng nữa, Chu Phàm mới thu hồi ánh mắt, trên mặt không còn ý cười nào nữa.

Chu Phàm dùng hai tay đóng cửa gỗ lại, ánh sáng bị cánh cửa ngăn cách, toàn bộ người hắn chìm vào trong bóng tối, chỉ có một tia sáng nhạt xuyên qua khe hở, rơi vào giữa khuôn mặt hắn, dường như muốn cắt khuôn mặt hắn thành hai nửa.

Nhìn tia sáng này, nụ cười ôn hòa của Trương Hạc lại một lần nữa hiện lên trong đầu, chỉ là nụ cười này khiến Chu Phàm cảm thấy trong lòng có chút phát lạnh.

Ở kiếp trước, Chu Phàm là cảnh sát hình sự đã từng thấy nụ cười tương tự như vậy, trên mặt của một tên sát nhân hàng loạt đã từng lộ ra nụ cười như vậy.

(Chương này hoàn)

Bình luận

Để lại một bình luận