Skip to main content

Chương 88: Khiêm nhường

4:56 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Nam tử trung niên kia nhìn Tống Liễm, áy náy nói: “Tống huynh, thật sự xin lỗi, là ta không biết dạy con, hôm nay cố tình dẫn hai tên khốn khiếp này đến đây nhận lỗi, chút lễ mọn, xin hãy nhận lấy.”

Tống Liễm vội nói: “Chu huynh đừng nói vậy, người trẻ tuổi cãi nhau ầm ĩ là rất bình thường, năm đó chúng ta cũng vậy mà. Nói đến chuyện này, tên nghịch tử nhà ta cũng có lỗi, lễ vật này huynh mang về . . .”

Nam tử trung niên không nhắc đến lễ vật nữa, cười nói: “Nói đến năm đó, mỗi lần huynh chịu thiệt, hôm sau Tống Chân tiểu thư sẽ đến đánh chúng ta một trận, thật sự là một đoạn hồi ức thê thảm. . .”

Tống Liễm cũng cười nói: “Năm đó chúng ta là diễn luyện chiến thuật, không giống đám nhóc này, vì một kỹ nữ mà đánh nhau, thật sự là mất mặt!”

Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía con trai mình, Tống Du và huynh đệ Chu Ngọc đều run lên, cúi đầu thấp hơn.

Từ đối thoại của họ, Lý Nặc biết là cha con Chu gia đến xin lỗi, phụ thân của Chu Ngọc và phụ thân của Tống Du không chỉ quen biết, mà hình như còn có chút giao tình, chuyện trò rất vui vẻ.

“Nghịch tử, còn không xin lỗi!”

Nam tử trung niên quát khẽ một tiếng, huynh đệ Chu Ngọc run lên, đi đến trước mặt Tống Du, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi.”

Tống Liễm cũng lườm Tống Du một cái, Tống Du run lên, cũng vội nói: ‘Không sao không sao, không phải chỉ ba chày thôi sao, ta không để trong lòng. . .”

Dưới sự thúc đẩy của phụ thân hai bên, Tống Du và Chu Ngọc đã hòa giải, ít nhất thì mặt ngoài là vậy.

Vì tỏ lòng mình không so đo, Tống Du còn mời hai người họ cùng ăn cơm.

Huynh đệ Chu Ngọc mới ăn trượng, đến Tống Du bảo người chuẩn bị ghế đệm mềm cho họ.

Sau khi ngồi xuống, Chu Ngọc nhìn Lý Nặc một chút, hỏi: “Tống huynh, vị này là. . .”

Tại huyện nha Trường An, chính vị này đã thẩm phán bọn họ, Chu Ngọc cho rằng hắn là quan viên ở huyện nha, vẫn đang sợ hãi thán phục vị quan viên này quá trẻ tuổi, không ngờ lại gặp được hắn ở Tống gia.

Tống Du ôm ai Lý Nặc, trên mặt lộ vẻ đắc ý, nói: “Giới thiệu cho các huynh, đây là muội phu của ta.”

Huynh đệ Chu Ngọc nghe vậy thì giật mình.

Tống Du có ba muội muội, hai người vẫn chỉ là tiểu nha đầu, như vậy người này chỉ có thể là trượng phu của Tống Giai Nhân, mà trượng phu của Tống Giai Nhân. . . chẳng phải là con trai của Đại Lý Tự Khanh Lý Huyền Tĩnh sao?

Huynh đệ họ cũng coi như con cháu nhà quan lại, nhưng còn lâu mới có thể so sánh với đối phương.

Đây mới là con em quyền quý đỉnh cấp Trường An, Tống Du có quan hệ tốt với vị này như vậy, chẳng phải sau này có thể đi ngang rồi sao?

Nghĩ đến đây, Chu Ngọc lập tức cầm chén rượu lên, cung kính nói với Tống Du: ‘Tống huynh, chuyện này đều là lỗi của ta, ta tự phạt một chén!”

Thấy thái độ của Chu Ngọc, Tống Du cũng cầm chén rượu lên nói: “Chuyện này ta cũng có lỗi, ta cũng tự phạt một chén.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Lỗi của ta lỗi của ta, ta tự phạt ba chén!”

“Ta cũng có lỗi, ta tự phạt ba chén!”

. . .

Lý Nặc nhấp một ngụm rượu, cảm thấy rượu này cay độc không gì sánh được, uống một ngụm liền bỏ xuống, hai người Chu Ngọc và Tống Du cứ huynh một chén ta một chén, mười chén qua đi, nói chuyện bắt đầu không quá trôi chảy, còn ôm vai nhau mà xưng huynh gọi đệ, so với Chu Đào ngồi ngây ngốc một bên, hai người bọn họ càng giống huynh đệ ruột thịt.

Qua ba tuần rượu, máy hát cũng bắt đầu mở.

Chu Ngọc lại uống một hớp rượu, mặc dù biểu cảm có chút không nỡ, nhưng vẫn vỗ ngực nói: “Đều là huynh đệ, trước kia là ta không đúng, sau này ta không tranh Uyên Ương với huynh nữa. . .”

Tống Du cũng vỗ ngực, rất nghĩa khí nói: “Không không không, không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao, nhường cho huynh.”

“Nhường huynh!”

“Nhường huynh. . .”

. . .

Hai người cứ huynh một câu ta một câu, nhướng tới nhường lui, ai cũng không chịu từ bỏ, Chu Ngọc suy tư một lát, sau đó nhìn Tống Du và đề nghị: “Hay là. . . cùng nhau?”

Hai người mắt đối mắt, bắt đầu tưởng tượng ra một số hình ảnh censored, lông mao toàn thân dựng đứng, không hẹn mà cùng lắc đầu.

Mặc dù quan hệ của họ đột nhiên tăng mạnh, nhưng còn chưa đến trình độ chia sẻ một nữ nhân.

Hình ảnh đó thật sự là cay mắt, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng bầu không khí đến đây, không ai có ý chiếm lấy Uyên Ương nữa.

Ánh mắt lúng túng chạm vào nhau lần nữa, hai người bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, đồng thời nhìn về phía Lý Nặc.

“Hay là, ta giới thiệu Uyên Ương cho muội phu làm quen nhé?”

“Cũng chỉ có Lý huynh mới xứng với giai nhân như vậy. . .”

Tống Du không nỡ tặng Uyên Ương cho Chu Ngọc, nhưng muội phu lấy ơn báo oán, có ân với y, đây cũng coi như một loại báo đáp.

Cưới Giai Nhân, hạnh phúc đời này của muội phu coi như xong, là người Tống gia, Tống Du thấy hơi băn khoăn, muốn bồi thường một chút.

Chu Ngọc không nỡ tặng Uyên Ương cho Tống Du, nhưng Lý Nặc là con trai của Đại Lý Tự Khanh, y cũng muốn trèo lên cái cây to này, nên đành nhịn đau cắt thịt.

Nghe thấy bọn họ nói vậy, Lý Nặc lập tức dừng động tác gắp đồ ăn, một bóng người chợt lóe lên trong đầu hắn, ngực lại bắt đầu đau đau, hắn liên tục xua tay: “Không cần không cần, hai huynh đừng để ý đến ta, ta không có sở thích này. . .”

Bình luận

Để lại một bình luận