Skip to main content

Chương 85: Tống Du cảm ơn (2)

4:50 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Vừa rồi tuổi thọ của Lý Nặc là 94 ngày, xử lý đám người kia xong, dù chỉ là hình phạt nhẹ nhất, hắn cũng kiếm được 15 ngày tuổi thọ.

Hắn cuối cùng cũng hiểu, vì sao đệ tử Pháp gia lại thích gây sự với quan viên quyền quý rồi.

Thẩm phán quan viên quyền quý, quả thực là làm ít công to, hắn tăng là tuổi thọ, còn đệ tử Pháp gia thì tăng tu vi.

Lợi ích to lớn như vậy, ai mà không động lòng?

Xem ra sau này phải quan tâm và chiếu cố đám công tử bột này nhiều hơn. . .

Thông qua lần thăm dò này, hắn cũng hiểu thêm một chút về Pháp Điển.

Có lẽ Pháp Điển giảm bớt chút tuổi thọ tăng phúc vì hắn bán chày cán bột, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến phán quyết.

Hôm nay thu hoạch không nhỏ, Lý Nặc vui sướng đi ra tiền đường, lúc này có một bóng người chạy chậm đến trước mặt hắn.

Chính là kẻ từng có hiềm khích của hắn, Tống Du.

Tống Du nắm chặt tay Lý Nặc, rất áy náy nói: “Muội phu, hôm nay thật sự cảm ơn đệ, trước kia đều là ta không tốt, đã nói vài lời quá đáng với đệ, đệ đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho ta đi. . .”

Lý Nặc hơi sững sờ.

Mình bắt y, phạt y, y thế mà lại cảm ơn mình?

Tên này. . . không bị đánh đến ngốc rồi chứ?

Hắn liếc nhìn mông của Tống Du, lại nhìn bộ khoái vừa hành hình, biết bọn họ đã nương tay với Tống Du, liền khoát tay nói với Tống Du: “Không cần cảm ơn, ta chỉ làm theo luật pháp mà thôi. . .”

Tống Du chân thành nói: “Không không, họ Chu kia không nói võ đức, thế mà lại mang vũ khí, nếu không có muội phu dẫn người chạy đến, hôm nay chúng ta sẽ ăn quả đắng. . . Chắc đệ biết chúng ta sẽ đánh nhau ở đó, lo ta bị thiệt, cho nên mới dẫn người đến mai phục ở đó, đúng không?”

“A, chuyện này. . .”

“Ta biết, đệ còn mời cao thủ Võ đạo đến giúp ta, bằng không một chày đó của Chu Ngọc đã đánh vào đầu ta rồi!”

Tống Du nhìn Lý Nặc, lộ ra ánh mắt ta đã nhìn thấu tất cả: “Có phải đệ đã dự định, nếu chúng ta không thiệt, đệ liền bỏ mặc không quan tâm. . .”

“. . .”

Lý Nặc cuối cùng chỉ thở dài, vỗ vỗ vai Tống Du, nói: “Vẫn là không gạt được huynh, ban đầu ta không có ý định ra tay, ai ngờ họ Chu kia lại không nói võ đức, đúng rồi, huynh vẫn ổn chứ, vừa rồi ta có bảo họ ra tay nhẹ một chút. . .”

Tống Du khoát tay, nói: “Còn phải cảm ơn đệ đã bảo họ nương tay, ta không sao. Chỉ là tên Chu Ngọc đáng chết kia ra tay quá nặng, ta ăn vài chày, đến giờ lưng vẫn còn đau, còn cả tên bán chày cán bột kia nữa, đừng để ta bắt được, bằng không. . .”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lý Nặc khuyên nhủ: “Thật ra không cần như vậy, người ta chỉ làm ăn nhỏ, cũng không dễ dàng gì.”

Tống Du do dự một chút, cuối cùng vẫn phất tay, rộng lượng nói: “Nếu đệ đã nói vậy, thế thì tha cho tên đó đi. . .”

Tống Du rất cảm động, vừa cảm động vừa tự trách.

Cảm động là vì muội phu lấy ơn báo oán, tự trách là vì hành vi trước kia của mình, y giải thích: “Thật ra trước kia ta cũng không nhằm vào đệ, chẳng qua là cảm thấy đệ khi đó không xứng với Giai Nhân, cho nên ta mới hơi quá. . . hi vọng đệ không trách ta. . .”

Lý Nặc có thể hiểu cho Tống Du, đổi lại là hắn, nếu muội muội gả cho một kẻ ngốc, chỉ sợ hắn còn làm quá đáng hơn.

Hắn rất rộng lượng nói: “Đều là người nhà, chuyện trước kia không cần nhắc lại. . .”

Tống Du cảm kích nói: “Đa tạ muội phu!”

Lời vừa dứt, có hai bóng người vội vàng đi vào huyện nha.

Tống Du quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nói: “Phụ thân, tỷ phu, sao hai người lại đến đây?”

Nam tử gầy gò tiến lên trước, lo lắng hỏi: “Tiểu Du, đệ không sao chứ?”

Tống Du mỉm cười, nói: “Cũng may là có muội phu, bằng không thì hôm nay chịu thiệt rồi.”

Sau khi đám người Tống Du bị Vương huyện úy đưa đi, Trần Lệnh đã lập tức chạy về Tống phủ, báo chuyện này cho Tống Liễm, chuyện này đã dính đến quan phủ, không phải là bọn họ có thể xử lý.

Lo lắng Tống Du chịu thiệt, nên hai người vội vàng chạy đến đây, lại thấy Tống Du không sao cả, còn đang chuyện trò vui vẻ với Lý Nặc.

Nghe Tống Du kể lại xong, Tống Liễm mới thở phào, sau đó trừng mắt với con trai, nói: “Đồ khốn khiếp, về nhà rồi tính sổ với ngươi.”

Tống D rụt cổ lại, không dám nói gì.

Sau đó, Tống Liễm nhìn về phía Lý Nặc, xin lỗi: “Ngại quá, tên khốn khiếp này làm phiền con rồi!”

Lý Nặc cười nói: “Người một nhà, nhị bá không cần khách sáo!”

Trong lòng Lý Nặc vẫn thấy hơi xấu hổ với lời cảm ơn của cha con Tống Du.

Dù sao, ý nghĩ ban đầu của hắn cũng không phải cứu Tống Du.

Mặc dù Tống Du là đường ca của nương tử, là anh vợ của mình, nhưng Lý Nặc không thân với y, trái lại còn có chút mâu thuẫn.

Tuy nhiên, nếu Tống Du đã xin lỗi, Lý Nặc cũng không phải người hẹp hòi, cuối cùng, hắn vẫn là vì nương tử, Lý Nặc rất hiểu điểm này, con cháu Tống gia rất có tình cảm với nhau.

Bình luận

Để lại một bình luận