Skip to main content

Chương 78: Ôm cây đợi thỏ

4:36 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Lý Nặc đang yên lặng ăn cơm, liền ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Hắn không phải người Tống gia, không có liên hệ máu mủ với Tống Du, Tống Du bị đánh, hắn cũng không tràn đầy căm phẫn như Tống Thiến.

Hắn chỉ biết là, Tống Du và một đám người khác, ngày mai sẽ kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Luật đại hạ, ẩu đả bằng tay không, quất 40 roi; cầm vũ khí ẩu đả, đánh 60 trượng, gãy răng, thiếu tai mũi, chột mắt và gãy một chi, tù một năm; gãy hai răng, hai chi trở lên, tù năm rưỡi; gãy tứ chi, tù ba năm; tập trung ba người trở lên để đi ẩu đả, tội thêm một bậc, năm người trở lên, tội thêm hai bậc, mười người trở lên, thêm ba bậc. . .

Theo hắn hiểu Pháp Điển, phạm nhân càng mạnh, thân phận càng tôn quý, thì tuổi thọ tăng càng nhiều.

Pháp gia, thẩm phán vương công quý tộc sẽ tiến bộ nhanh hơn so với thẩm phán bình dân.

Tống Du và họ Chu, ngày mai hẹn không ít người kéo bè kéo lũ đánh nhau, trong đó còn có cao thủ Võ đạo.

Nếu như hắn dẫn người đến bắt sạch đám này, chẳng phải sướng rồi?

Nghĩ đến đây, Lý Nặc không khỏi vui vẻ.

Tống Du đang lên kế hoạch cho trận chiến ngày mai, ánh mắt lơ đãng nhìn lướt qua, phát hiện khóe miệng Lý Nặc cong vút, tựa như đang cười nhạo mình bị đánh, lập tức nổi giận, để đũa xuống hỏi: “Cười cái gì?”

Lý Nặc liên tục khoát tay: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện vui. . .”

. . .

Ngày nghỉ mộc quả nhiên có ý nghĩa, hôm qua đến tham gia tiệc ở Tống gia, lại chơi với Tống Mộ Nhi nửa ngày, bao nhiêu mệt mỏi của Lý Nặc đã biến mất, cả người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nếu như có thể học được ‘làm việc điều độ’ từ sớm, thì đời trước hắn đã không liều như vậy, cũng sẽ không đến thế giới này.

Ngày này, Lý Nặc vẫn đến huyện nha xử án như mọi khi.

Đến lúc tan tầm, tuổi thọ của hắn mới tăng lên ba ngày.

Số lượng vụ án đang giảm dần theo từng ngày, dù sao đây cũng là dưới chân thiên tử, nào có nhiều án như vậy, mấy ngày trước rầm rộ như thế, chỉ là do tích lũy một thời gian mà thôi, Lý Nặc đoán là, qua ít ngày nữa, mỗi ngày có thể kiếm một hai ngày tuổi thọ đã là tốt lắm rồi.

Cho nên hắn cần nghĩ cách để sáng tạo nhiều công trạng hơn.

Đối với hắn mà nói, công trạng chính sinh mệnh.

Tan tầm xong, Lý Nặc đi ra công đường, vẫy tay với một bóng người trong sân.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Vương huyện úy hấp tấp chạy tới, vẻ mặt tươi cười hỏi: “Thiếu gia, có gì phân phó?”

Lý Nặc nói: “Vương đại nhân dẫn theo ít người đi cùng ta đến một nơi.”

“Tuân lệnh!”

Vương huyện úy không hỏi gì, lập tức đi triệu tập nhân thủ.

Ngô quản gia còn đang nhớ thương bữa cơm ở nhà, nghi ngờ hỏi Lý Nặc: “Thiếu gia, không về nhà sao?”

Lý Nặc nói: “Đến thư viện Vân Mộng một chuyến đã!”

Ngô quản gia cũng không hỏi Lý Nặc đến thư viện Vân Mộng làm gì, ông đã quen với phong cách hành sự khó hiểu của thiếu gia rồi.

Sáng nay lúc ra cửa, thiếu gia còn bảo ông sắp xếp người chuẩn bị một ít chày cán bột, đến giờ ông vẫn không hiểu công dụng của thứ này.

Nếu như thiếu gia đi chỗ khác, ông còn có thể sắp xếp một chút, để cam đoan an toàn của thiếu gia, thư viện Vân Mộng thì ở trong nội thành, cách phố xá sầm uất không xa, nếu có nguy hiểm thì chỉ cần phát tín hiệu, cấm vệ tuần tra trong thành sẽ chạy đến ngay.

. . .

Đại Hạ bây giờ, khoa cử là đường tắt duy nhất để nhập sĩ.

Quy tắc này do Thái Tổ đã quyết định khi lập quốc, mấy trăm năm qua chưa từng sửa đổi.

Mặc kệ là vương công quý tộc, hay là con cháu quan lại, muốn làm quan thì phải vượt qua khoa cử, điều này khiến cho Đại Hạ có rất nhiều thư viện, Trường An là kinh thành, thư viện mọc lên như nấm.

Nội dung của khoa cử lấy Nho gia làm chuẩn, sáu loại kỹ nghệ Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số này, tự học là không thể giỏi được, mà các thư viện lớn thì đều dùng số tiền lớn để mời các tiên sinh đến dạy bảo, đám học sinh có thể nhận được giáo dục tốt nhất và toàn diện nhất ở đó.

Cũng chính là vì loại lũng đoạn tài nguyên này, cho dù là học ở một thư viện nhỏ thì phí tổn cũng cực cao, học sinh trong thư viện không phú thì quý, thư viện là đầu nguồn của quan lại trong triều, nên quan viên trong triều cũng đều đến từ quyền quý và sĩ tộc.

Thư viện Vân Mộng là một trong tứ đại thư viện ở Trường An, thanh danh mặc dù không hiển hách bằng ba thư viện còn lại, nhưng cũng không thể khinh thường.

Rất ít quan văn xuất thân từ thư viện Vân Mộng, nhưng quá nửa võ tướng trong triều lại đến từ nơi này.

Nơi này không phải tã lót của quan văn, nhưng là cái nôi của võ tướng.

Quyền quý và sĩ tộc, nếu muốn con em nhà mình vào quân đội, đa số sẽ đưa vào thư viện Vân Mộng để đào tạo sâu.

Cổng chính của thư viện Vân Mộng nằm trên đường Trường An, phía sau thư viện có một rừng cây yên tĩnh, trong rừng đường mòn giao thoa, có quán trà, cửa hàng sách, nhạc phường ẩn ở trong đó.

Nơi này mặc dù không sầm uất như đường Trường An, nhưng bởi vì hoàn cảnh trong lành và yên tĩnh, nên thường xuyên có học sinh thư viện tiến vào, việc kinh doanh cũng không tệ.

Bình luận

Để lại một bình luận