CHƯƠNG 468 – BÁO THÙ CHO PHÁP VƯƠNG CHƯƠNG 468 – BÁO THÙ CHO PHÁP VƯƠNG Lăng Vi Vi nhìn thấy cũng giật nảy mình, không phải cô nhận ra Pháp Vương, mà là Pháp Vương lúc này trông thực sự rất dọa người.
Sau hơn hai năm không gặp, liệu Lăng Vi Vi có thể ngay lập tức nhận ra Pháp Vương không?
Lúc đó Pháp Vương chỉ là một chú chó nhỏ, nhưng bây giờ đã là một con chó lớn.
Quan trọng nhất là tai của Pháp Vương đã được Mễ Lạp chữa trị.
ùd Vương, ưingơ htì pPhá ngươi nấth gnĐừ phải gố,ngi là ếnu htạ tinh icả nịhđ thể cho chỉ nói thiện óc gưiơn mtộ tbếi rtăm cpấ hoặc ngươi mười chtế cầm ơgnVư inó ctếh.
có áchc ghcốn lại i,ạl Không có àon vô ích. gnũc ghcốn
Vi ễM mang .ạnhP cếil heot hgnnư riồ rTần Lạc ạil này Lăng nầl lngù Vi, mất auyq lúc biến hạln nnhì ạli, một
ưtngrở tnhhà ởrt nHiệ ãđ Cẩu lão? tại
ômh kih Vi sao yàn gynà vẻ nlê chyệun ôĐ àml ểht iV đến, hiện qua nuêq hĩng Lăng cđ?ợư óc nẫv sợ òcn mặt Thần hãi, Trên đến
ểth gknhô nti ạLc được. nrTầ
tểh ngay đều cả uxấ ợưđc cũng hậtt knôhg Thủ hệyucn kẻ tàn làm đoạn nẫh,n vậy. như
hận động của acưh páhP căm .áhck giờ oab ủhc mình áhit ốđi độ tểh gườni ệnhi với gVưnơ
cấp ẫdn gtorn lớn.” ar áp xảy ghpệni ầuđ cgũn thần đó nhà mới od irố lcú cựl nhgà ra tay ta việc, bắt quá ivớ đến đồng làm ta ,ta ta, ấuqy làm, chákh hint xa àL“ chuyện, gnhưn at, áhnl trên
là ìht Vi Trong ôngkh htù. lo ưnh sẽ yaqu ,uđầ ân ếnu iV lòng áob chút ,ắgnl óis pihả óc gănL báo
Vgươn không nghe, áphP cũgn không ạcL n.ghe Trần
đời sự sự gtnư,ờh ttậh d.uiệ uccộ áqu ếTh kỳ ôv
nầrT êhnni tảhn nói: Lạc
độ nsag nhìn g,ncá tỏ Vi i,V vào ạli nách h,tég tục gnơ êiln Mễ Lăng iáth i.V aphí kỳ chỉ Phạn Lăng sủa, ar Vi cực hápP nơVgư
oas ậ?yv Tiạ
ìg? áiC
nưh liạo không thể ta soa cnệuhy ,có lmà làm được.” vậy óc ta “Ta,
nPạh àn.y ýl nhất ngđộ àm ấtyh óc là không ón cợgnư đãi ínchh Mễ và sợ ồgnđ vật c,ảm gnữnh thứ ảmc ngũc gtéh gờiưn do
ait vệ cô, ãđ có được Cô Pháp ai bảo có rầnT caủ bảo ệv Lạc không ểth nữa. cắt V,nơưg trừ ignạo thể
cô. cưđợ óc sau ệv có oảb giả glnư đây, 8 Vi àyn Lăng thể Trần sợ pấc ịhnđ ấnp ,ihã nhắ óc c,ạL chút Vi ở gcnườ nhất
nào. thể nhôgK
đáng ơgưiN ođán ngùd ơưnig Vơnưg ?kônhg phải tia, óin cắt ưnigơ ưhn aod ồri hngôk sẽ mấy pPáh i,ác ta mđ,â cũng còn có đá quá vyậ àm ưhngn àl ,âtm để
đã hóc a.t àny hnnậ ra Con
Vi, cLạ số,t cựht Vi được ằgnb óc aủc ầTrn sửng ar từ thể gứchn ầTnr ựs. năLg nté mặt ạcL hìnn
nglù đằng ,cô nhìn Vi mắt ằgnđ tsá iV :ión Phnạ kíh nhá óin, Mễ hnge caủ rầTn Lạc lời ngăL hnạl kôghn hytấ
hta “Xin thứ a.t“ coh hãy
là ãol rtưgnở ậyv hay cần ,aso thừa Cẩu là có không ơgiưn, nói Niưg“ơ đủ cgnũ at rồi.” đó cũng nhnậ nkôhg hcỉ ncầ cứ, chứng gônhk
ngôhk. giờ Nhnưg bây thì
ứngc Vi i:ón Lăgn iV ngắc
clú áphP iV itbế ưVơgn uhgn đau như nào gvnọ ẻv ác và năgL đó hôn?kg nhìn nớđ Vi, mặt ngươi tuyệt at có thế
nói: giận tcứ híc cnò nhPạ Mễ Thậm
tuiê đã hcó rtở nhthà n,ên ohC cụm của iươgn? giận nhỏ con túrt
óđ sẽ htnấ cô, uyqết thù nếu để iếtg ôc Vương. yấth Pháp nưh mtì cLạ nịhđ ầrTn boá úcl định, coh cũng
Thượng ứth Thượng đ.ế“ là của ưađ chnhí ngươi gặp hco đi chuyện “Tha là gVơưn uốmn uệychn páPh đế, ngươi àm mlà
không tmộ lão stó óc hccắ nó ãđ iúpg không được uqa n,ớl ạli mùa nắhc lạnh thể óch ủac này gnốs uếN giá sự phải ạngm tốt do đ.ó bà ỡđ gụbn, ôđng
nơgưi nơư,gV hay tới?” tới at tự hmìn “Ppáh
háPp lúc óc hiã iỏkh hạnP htấy này ìnnh ikh kngôh ễM gnơưV. cgnũ úthc sợ
lập utệyt sẽ ahừt thiết hình Phủ ãđ htì con nh,ỏ ụsp nhận chó vì hểt mtộ nuế nảb chỉ hậnn điã cô thân như gưcnợ đổ. không đối yậv cô gntượ của
ignờư ta gờưni àl ncò Vương.” ,gVnơư áhPp cô mđâ mấy ait Cô“ ắtc vào đã hki ntáh at Pháp đ,ó
hNnậ người? hầmn
nệucyh mất như a“T mlà ra hếc ôhkng mà ậ,yv tinh thần “.ý ãđ ta ốc phải kốhgn
nào lại Trần ,àit dù là ạLc đẹp, có xinh nVố thin gũcn nghĩ ôc dĩ .hna nêiv btếi nă thế một n,ói vừa người ừva là thành
iV uêit Vi Lăng dịu hình khôgn dữ đuầ àl mcụ dnà,g nigờư acủ nham yếu nhả lại mi,hể Trần mặt ưNghn ộmt uểy gnưiờ nab hgnu gờn ớiv rớtcư tmặ n.hắ hnưng khuôn Lạc uđiệ đuối ốvn ứnđg agnđ đó là
Nmă cứm ra mà nậhn gây iờg óđ quả báo ứng? huậ đã noà xấu phải
khngô gnu sao? hpải ơnưgV háPp ẽl ũngc ncốg, là Cô cno nhỏ kia óch nào
ầnTr Vi munố ênihn áphP đầu hnnì gưVnơ t?a đột cô ,iV igtế ạli năLg quay Lạc
niườg chák ádng ón aủc t.a cô àv nừgt ngVơư ẫnv ãđ là nói tcắ ủca hpáP ịb ón ita mất, nhớ hình
sgna Lcạ ntáhr nêb: người ầnrT một
óc một từng n“hgkô? “Ngơiư đã ắct tai chó cno hpiả
Lcạ, nđga Trần ớcrưt cạ,L mcă ầmg ếitgn iV đó Vi cũng đầy Tầrn lgưn hận. đứng ộtm ùcng sau uciố phía cớưb Lăgn sau páhP ớti hướng gVnơư về mặt ênl
nhận vicệ, iV trọng .hóc thức nó tính àl vnẫ gư,iờn là ta Vi êihgnm ăgLn ựs cđượ chưa ủca
kóch iV Vi nớ:l gnLă
đợi phải hàđn ơgVnư ộiv củh rõ nhân hnkgô gcũn ìnth tay, ra làm áphP .nhìh
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.