CHƯƠNG 162 – CHIÊU MỘ
CHƯƠNG 162 – CHIÊU MỘ
Toàn hiện trường im lặng, bộ dạng nhìn Trần Lạc như thấy quỷ.
Trần Lạc cố ý làm cho Triệu Hải chấn động, vốn là muốn chỉ vào thái dương của mình, nhưng nghĩ tới lại quên mất.
Có một phần một trăm nghìn xác xuất bị đau đầu.
Ngay cả khi viên đạn xuyên qua đầu Trần Lạc, sinh mệnh mãnh liệt cũng sẽ không để cho Trần Lạc chết.
Trần Lạc cười nói:
“Mặc dù thứ này có chút vô dụng, nhưng nhìn qua rất đẹp, có thể dùng làm đồ chơi.”
Đám người Triệu Hải chưa bao giờ gặp qua dị năng giả cấp ba, bọn họ cho rằng Kim Đào đã rất mạnh, không ngờ rằng hắn căn bản không cùng đẳng cấp với Trần Lạc.
Hóa ra con chó đen không phải là sức mạnh lớn nhất của Trần Lạc, mà bản thân hắn mới là mạnh đến mức sâu không thấy đáy.
Triệu Hải, người này được xem như là sáng suốt, nhưng loại người này nếu đã quen làm lão đại, có lẽ sẽ không chịu phục tùng người khác.
Trần Lạc căn bản không quan tâm hắn có thể tiếp nhận hay không.
Chỉ có nhãn lực tốt thì có ích gì, Trần Lạc ở đây không cần hắn cầm đầu.
Chi bằng để cho hắn quay lại, giúp Trần Lạc tìm hiểu một số thông tin.
Triệu Hải cười khổ nói:
“Thực lực của Trần huynh đệ thật sự vượt quá hiểu biết của ta.”
Trần Lạc nói:
“Không đánh nhau thì không biết nhau, chúng ta cũng có chỗ hợp tác, nếu ngươi học được điều gì thú vị hoặc phát hiện được nhân tài gì thì có thể đề cử bọn họ tới đây, cùng ta trao đổi vật tư, ta ở đây vẫn còn một số vật tư.”
Trần Lạc không sợ Triệu Hải tìm được nhân tài, lén lút thu nhận, chỉ cần dùng cái cuốc tốt thì không có tài năng nào mà không đào ra được.
Trần Lạc lướt qua Triệu Hải, lớn tiếng nói:
“Ở đây có hệ Ánh Sáng, hệ Bóng Tối, hệ Đất, hệ Tự Nhiên hay những năng lực phụ trợ đặc biệt khác không? Ta chỗ này đãi ngộ cho các ngươi rất cao, muốn gia nhập, có thể cân nhắc tiếp nhận.”
Hệ Ánh Sáng và hệ Bóng Tối đương nhiên không cần phải nói, năng lực hi hữu, nếu học được những năng lực phụ trợ, chúng có thể có tác dụng gấp nhiều lần.
Những người thuộc hệ Tự Nhiên có thể trồng rau, bây giờ không thể, nhưng sau khi lên cấp 4 thì việc dự trữ trước luôn là điều tốt.
Đối với hệ Đất, Trần Lạc có kế hoạch củng cố các khu vực xung quanh căn cứ của mình, mặc dù đây không phải là căn cứ cuối cùng của hắn nhưng có thể hắn sẽ ở đó rất lâu.
Trước mắt trong căn cứ chỉ có chín hệ Đất, trình độ cũng thấp, dựa vào bọn họ để củng cố căn cứ có chút khó khăn, cần chiêu mộ thêm người.
Trước đó, Trần Lạc cố tình phô trương sức mạnh của mình chính là để chiêu mộ nhân tài.
Có một số lời, Trần Lạc không tiện nói ra, dù sao hắn cũng là thủ lĩnh, cho nên mới không muốn mất bình tĩnh?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHạ Hạo Nhiên đờ đẫn, Trần Quang không có ở đây nên đã đánh gãy chân Kim Đào.
Lãnh Thần rất sáng suốt, hét lên:
“Chúng ta ở đây ăn ba bữa no đầy, thỉnh thoảng có thịt, điều kiện rất tốt, mọi người đều có thể nhìn ra chúng ta có mạnh hay không, sao còn chần chừ?”
Cái khác không quan trọng, thực lực mạnh mẽ là điều quan trọng nhất, tất cả mọi người đều nhìn ra.
Kim Đào cùng Triệu Hải kết hợp cũng không phải là đối thủ.
Ngươi dám tin người có thể đỡ được một viên đạn?
Còn có con chó đó, một nhóm người đã bị nó giật điện, Lôi Điện Pháp Vương đó.
Lập tức có bốn người chạy ra, ba người hệ Đất và một người thuộc hệ Tự Nhiên.
Không phải người khác không muốn chạy ra, mà là bởi vì không đủ điều kiện.
Có một cô gái trong nhóm Triệu Hải do dự một chút, cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi chạy ra ngoài, cô ấy là hệ Tự Nhiên.
Triệu Hải thấy thì ngây ngẩn người, nhưng Trần Lạc lại cười tủm tỉm nhìn hắn, Triệu Hải cũng không dám nói gì.
Hắn còn có thể làm gì?
Nếu hắn dám nói không hoặc ngăn cản, hắn không quen thuộc tính cách Trần Lạc, sợ Trần Lạc sẽ trở mặt tại chỗ.
Chẳng trách vừa rồi hắn lại phải thể hiện khả năng bắt đạn bằng cơ thể của mình.
Bao gồm cả phía Kim Đào, tổng cộng có 16 người.
Đáng tiếc là không có hệ Ánh Sáng hoặc hệ Bóng Tối.
Có người không cam lòng nói:
“Ta dám chiến đấu, nỗ lực chiến đấu, hiện tại ta thực lực cấp hai, ngươi có thể tiếp nhận ta không?”
Trần Lạc nói:
“Có thể, giết mười tang thi và lấy mười viên tinh thể làm bằng chứng. Ngươi có thể tham gia với tư cách là thành viên mới.”
Điều này dọa lui một số người, nhưng một số khác thì cắn răng, gọi điện cho bạn bè quen thuộc, nhanh chóng đi tìm tang thi.
Triệu Hải nhìn mà cười khổ, sợ là toàn bộ tinh anh đều bị Trần Lạc lấy đi.
Nhưng ngươi không sợ có người có ý đồ xấu sao?
Điều duy nhất an ủi Triệu Hải là không ai trong số tám huynh đệ nòng cốt bỏ chạy.
Trần Lạc liếc mắt nhìn Triệu Hải, Triệu Hải là người thông minh, dù có bất mãn, trong thời gian ngắn cũng không dám trả đũa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.