CHƯƠNG 160 – CHẾT LẶNG
CHƯƠNG 160 – CHẾT LẶNG
Được, ngươi muốn thì ta cho ngươi.
Hai phe khoảng cách ước chừng bốn mươi mét, bên Trần Lạc không tiến lên, bên phía Kim Đào cũng không dám lên.
Bọn họ đã cùng chiến đấu với những người sống sót, nhưng luôn là ỷ đông hiếp yếu, tất cả đối thủ đều bỏ chạy.
Đây là lần đầu tiên chiến đấu với một đối thủ có số lượng ngang tầm, đám người này ai cũng sợ chết khiếp.
Trong một trận chiến quy mô lớn như vậy, việc ba mươi bốn mươi người chết hoặc bị thương là chuyện quá bình thường.
Hạ Hạo Nhiên nghĩ nghĩ, người có rất nhiều, không gian lại không đủ rộng, một đám người chen chúc nhau, nếu bản thân xông lên sẽ là cận chiến, khó có thể không bị thương.
Hắn thậm chí không có khả năng đối phó với số lượng lớn tang thi.
Hạ Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi, cái mạng này bán cho Trần Lạc, ta sẽ là người tiên phong.
Mễ Lạp để ý tới Hạ Hạo Nhiên, biết Trần Lạc cực kỳ coi trọng Hạ Hạo Nhiên, buổi trưa lại còn mang về rất nhiều tinh thể.
Nhìn thấy hành động của Hạ Hạo Nhiên, Mễ Lạp lập tức tăng cường phòng thủ và tốc độ cho hắn.
Nhưng nhanh hơn Hạ Hạo Nhiên lại là một con chó.
Pháp Vương dẫn đầu, lao tới khoảng cách hơn 20 mét, một hơi ấp ủ quả cầu lôi điện, nhắm chuẩn xác vào đám người bên trong mà bùng nổ khiến bốn người tử vong tại chỗ.
Với 20 điểm tích lũy trong tay, khoảng cách đến con đường của đàn anh càng gần hơn một chút.
Nhìn thấy loại tình huống này, Mễ Linh hét lên:
“Dĩ dật đãi lao*, chuẩn bị pháp thuật, đợi bọn chúng lao tới.”
*lấy gần chờ xa, lấy khỏe chờ mệt, lấy no chờ đói.
*lấy gần chờ xa, lấy khỏe chờ mệt, lấy no chờ đói.
Tất nhiên, thụ động sẽ chịu thiệt thòi.
Nhưng bên này Kim Đào chỉ có thể bị động vì Pháp Vương không ngừng tấn công bọn chúng.
Nếu bọn chúng không xông tới, rất nhanh sẽ bị Pháp Vương một nhát giết chết.
Bọn họ có thể làm gì để chống lại Pháp Vương chứ?
Không có cách nào!
Pháp Vương ở khoảng cách gần như cực hạn, dùng bùa chú tấn công bọn họ, nếu bọn dùng pháp thuật thì liệu có thể đánh bại Pháp Vương không?
Chưa kể phạm vi không xa bằng Pháp Vương cấp 3, Pháp Vương còn rất linh hoạt, cho dù thỉnh thoảng bị đánh trúng cũng sẽ không tạo thành uy hiếp lớn cho Pháp Vương.
Nếu ngươi lao về phía ta, ta sẽ rút lui, không thể nào đuổi kịp ta, nếu ngươi không đuổi theo, ta sẽ không ngừng tấn công ngươi.
Hừ, chó cũng lôi kéo.
Kim Đào chết lặng, Triệu Hải cũng vậy.
Đây thực sự là một con chó sao?
Chiến thuật lôi kéo tiến lùi này thật là đỉnh.
Chỉ trong một thời gian ngắn, bên ta đã có hơn chục người chết dưới tay nó.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChó sở hữu dị năng coi như xong, nó so với những người ở đây đều mạnh hơn rất nhiều, thậm chí không chỉ mạnh hơn có một chút.
Người còn không bằng chó.
Thế trận của bên phía Kim Đào trở nên hỗn loạn, một trận gà bay chó sủa.
Mễ Linh ngay lập tức yêu cầu mọi người tiến về phía trước, thừa dịp bọn họ chưa ổn định, bắt đầu sử dụng dị năng tấn công.
Kim Đào bên này căn bản hoàn toàn không thể tổ chức lực lượng để phản kháng.
Người triệu hồi hệ Bóng Tối đương nhiên rất mạnh, nhưng chỉ có thể hữu dụng trong quy mô nhỏ, chẳng hạn như 1v2 và 1v3.
Với số lượng dị năng giả như này, thật sự là không đủ.
Hắn là người cấp 2, làm sao có thể một đánh mười?
Khi Trần Lạc ở cấp 2 cũng không dám đối đầu trực diện với năm dị năng giả cấp 2, hiện tại cũng chỉ là dựa vào đẳng cấp để đè bẹp thôi.
Bên phía Kim Đào không ai dám xông tới, rõ ràng tiến lên là nộp mạng, liệu còn họ có vì Kim Đào mà liều mạng không?
Trần Lạc lắc đầu, lúc đầu vốn là muốn rèn luyện cho bên mình một chút, không ngờ một con chó đã phá hỏng kế hoạch.
Bên phía Kim Đào chết thì chết, có thể trốn thoát thì sẽ trốn nhưng rất khó chạy thoát bởi vì có một con chó điên cuồng muốn thu hoạch điểm tích lũy.
Pháp Vương đã vượt qua thần rồi.
Khô Lâu binh được Kim Đào triệu hồi sớm đã chết hết.
Không có vật triệu hồi, Kim Đào xem như vô dụng.
Pháp Vương vung nước tiểu vào người Kim Đào, sau đó đuổi theo những kẻ trốn thoát khác.
Ý tứ rất rõ ràng, ta đã đặt trước người này, các ngươi bất kỳ ai cũng không được cướp mất đầu hắn. …
Trần Lạc che mặt, Pháp Vương, ngươi đi tiểu trước đám đông như vậy thật sự ổn sao?
Làm ta mất hết mặt mũi.
Giữa ban ngày ban mặt, thật là không đứng đắn.
Pháp Vương đi tiểu, Kim Đào cũng đi tiểu.
Nhưng mà là bị dọa sợ đến mức đi tiểu.
Hắn bị một con chó đánh tới mức tan tác.
Người của hắn chạy trốn để giữ lấy mạng, hắn cũng đã biết trước số phận thất bại của mình.
Kim Đào chết lặng ngã xuống đất, quần ướt đẫm.
Thời điểm Kim Đào nắm quyền điều khiển mạng sống của người khác, hắn rất sảng khoái, còn giờ đây hắn chỉ cảm thấy lạnh toàn thân, tim run rẩy, chân nhũn hết cả ra, dù muốn đứng dậy cũng không thể đứng dậy được.
Khắp cơ thể hắn, chỉ có cái miệng là vẫn miễn cưỡng kiểm soát được.
Kim Đào gào khóc lớn và nói với Trần Lạc:
“Đại ca, xin tha mạng cho ta, ta sẽ làm bất cứ điều gì.”
Triệu Hải nhìn xem lắc đầu, cái này cùng những người bị tiểu đệ bắt không trả tiền có gì khác nhau?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.