CHƯƠNG 154 – KHÔNG ĂN ỚT
CHƯƠNG 154 – KHÔNG ĂN ỚT
Mễ Linh có thiên phú rất thích hợp để lãnh đạo, Trần Lạc muốn chờ sau khi cô tăng cấp bốn, sắc phong cô làm trưởng lão, danh chính ngôn thuận giúp mình quản lý. Tốc độ thu hoạch điểm tích lũy của Mễ Linh chắc chắn nhanh hơn những người khác.
Có phải bỏ sót ai không?
Pháp Vương ở phía dưới, không hài lòng, còn ta thì sao? Trước mắt hình như còn chưa có trưởng lão, ta muốn cố gắng để trở thành trưởng lão chó đầu tiên. …
Có sức ăn thì mới có sức làm.
Bia lạnh và thịt nướng, chẳng phải là sự kết hợp hoàn hảo trong ngày hè nóng nực sao?
Trần Lạc tàn nhẫn với kẻ thù của mình, nhưng khá tử tế với người mình.
Mọi người bắt đầu nướng thịt trong không gian rộng rãi của khu biệt thự, còn Trần Lạc lại nướng thịt trên nóc biệt thự của mình.
Trần Lạc nói:
“Đầu tiên là nướng cá cho Mễ Phạn.”
Mễ Phạn thế nhưng được mọi người yêu thích nhất, không nướng cho nó trước thì nướng cho ai đây?
Pháp Vương tỏ vẻ ngươi nói bậy, ta không yêu thích nó một chút nào, từ khi nó xuất hiện, ngươi chưa bao giờ chạm vào ta nữa.
Mễ Phạn nói:
“Không cần ớt, không được cay quá.”
Sau khi nướng xong, Mễ Phạn không tiện dùng chân cầm nên Trần Lạc cầm lấy xiên cá nướng để Mễ Phạn gặm từng miếng nhỏ.
Nhìn mèo con xinh đẹp vui vẻ ăn cá nướng trong lòng, Trần Lạc không khỏi cảm thấy dễ chịu hơn. Gió mát, người đẹp, chó mèo, thịt nướng. Trần Lạc thở dài, ước gì những ngày tuyệt vời như thế này sẽ kéo dài mãi mãi.
Trần Lạc nói:
“Chị Ngọc, ngày mai ngươi nghiên cứu xem, chế biến chỗ thịt bò kia thành thịt bò kho tương để có thể bảo quản được lâu hơn.”
Phát ra nhiệm vụ đầu tiên một trăm điểm tích luỹ, tìm kiếm thiết bị thu hút chân không niêm phong thực phẩm, nếu phát hiện và báo cáo sẽ được khen thưởng một trăm điểm tích luỹ.
Các thành viên ăn rất ngon miệng, dù món thịt nướng không chuyên nghiệp lắm nhưng ai cũng dùng sức nhét vào bụng.
Buổi tối, Trần Lạc đang suy nghĩ xem cho ai sử dụng tinh hạch tang thi của lão nông dân, hắn cảm thấy hơi tiếc nuối vì đó chỉ là tinh hạch cấp bốn.
Trong căn cứ không thể chỉ có duy nhất Trần Lạc mạnh mẽ, nếu một ngày nào đó Trần Lạc không có ở đây, nhất định phải có một người trấn giữ chỗ này.
Mễ Linh? Thư Vân? Đại Trụ? Mễ Phạn?
Có vẻ như có gì đó kỳ lạ lẫn vào. Trần Lạc chuyển sự chú ý của mình sang Pháp Vương. Nói trắng ra, trong cả căn cứ này, ngoài Trần Lạc, lợi hại nhất chỉ có con chó Pháp Vương này.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNó là người theo Trần Lạc sớm nhất, nó bắt đầu hấp thụ tinh hạch ngay từ ngày đầu tiên và nó cũng có thiên phú nhất, ngay cả Mễ Phạn hay Mễ Linh Mễ Lạp cũng không thể so với nó.
Cũng học được chân truyền của Trần Lạc, biệt danh, chó thật.
Trước tiên để Pháp Vương tăng lên cấp bốn.
Pháp Vương mừng rỡ, dường như chủ nhân vẫn yêu thích ta nhất. Cứ như vậy, ngày ta trở thành trưởng lão chó sẽ tới sớm thôi.
Ngày hôm sau, Trần Lạc chính thức tuyên bố rằng tất cả thành viên trong căn cứ đều đã tăng lên cấp hai, nhiệm vụ loại bỏ chiến đấu cặn bã cấp một đã hoàn thành.
Ngoại trừ hậu cần duy nhất là Dương Lan được đưa từ chợ rau về, trong căn cứ không có nhân viên cấp một nào cả.
Trong căn cứ, ngoại trừ mười người ở lại canh giữ nhà, những người còn lại đều ra ngoài làm việc. Mễ Linh Mễ Lạp Đại Trụ cũng đi, Trần Lạc đã nhờ Pháp Vương làm vệ sĩ.
Không có cách nào, những người này đều là lo lắng của Trần Lạc, có lo lắng cũng tốt, bằng không sẽ cô đơn như kiếp trước, đến cuối cùng chỉ có thể chôn sống bản thân.
Lần này khác với những buổi tập thể khởi hành trước kia, nếu có người muốn đi một mình, cũng sẽ không ngăn cản.
Có thể kiếm điểm tích luỹ bằng cách tìm kiếm tinh hạch cấp cao, tìm vị trí cung cấp vật tư hoặc vật phẩm có giá trị, chiêu mộ những nhân tài quý hiếm, v. v
Điểm tích luỹ chính là tiền và địa vị, nếu không muốn bị bỏ lại một mình, có đủ can đảm thì cứ xông lên.
Hạ Hạo Nhiên, tính cách yên tĩnh ít lời, mở miệng nói với Phương Vũ:
“Đội trưởng, ta muốn hành động một mình.”
Đến chỗ Trần Lạc đã ăn của hắn uống của hắn rồi, Hạ Hạo Nhiên muốn chứng tỏ bản thân mình một chút.
Phương Vũ khuyên nhủ:
“Người anh em, đi một mình khá nguy hiểm, ngươi vừa tới nên cùng mọi người phối hợp mấy ngày.”
Hạ Hạo Nhiên lắc đầu:
“Không cần, ta tự có suy nghĩ.”
Phương Vũ không còn cách nào khác đành nhìn Hạ Hạo Nhiên một mình lái xe máy đi. Đối với một số người, hành động một mình sẽ hiệu quả hơn.
Trần Lạc ở lại căn cứ để bảo vệ ngôi nhà của mình.
Suốt buổi sáng, căn cứ tiếp nhận ba người, đều là con gái. Theo những gì họ nói, các cô nghe nói đãi ngộ ở đây rất tốt, còn có nhiều con gái nên họ tụ tập thành nhóm, chạy đến đây gia nhập.
Mọi người hơn mười giờ mới trở về, sức lực cạn kiệt, nếu tiếp tục chiến đấu với tang thi sẽ rất nguy hiểm.
Mỗi nhóm đều lần lượt nộp lên tinh hạch mà mình thu được.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.