Tần Phong vội vàng nghiêm nghị hô lên: “Đội ngũ của ta đã sắp xếp xong, hiện tại chỉ thiếu một Thương giới giả có năng lực dò xét!”
Người trong lớp Cổ võ giả lập tức thất vọng, người của lớp dị năng thấy Tần Phong và Triệu Ngọc đứng chung một chỗ, trong lòng cũng hơi hâm mộ ghen ghét.
Nhưng bọn họ cũng hiểu Triệu Ngọc có thực lực rất mạnh, lúc này muốn tạo ra thành tích tốt tất nhiên là liên hợp mạnh mạnh!
Chẳng mấy chốc, Chu Hạo cũng dẫn một bạn học trong lớp của bọn họ đến đây.
Đây là một nam sinh có dáng vẻ lịch sử, trên mắt đeo gọng kính tơ vàng, trên người mặc quần áo trắng như tuyết, quần màu nâu đậm, một đôi giày vải trắng.
Loại quần áo này chính là kiểu mà tuổi mười sáu nên có, nhưng cho người ta cảm giác quá sạch sẽ!
Thậm chí sạch sẽ đến mức cảm giác có bệnh thích sạch sẽ.
“Chào các ngươi, ta tên là Chương Thiên Sách, nội công tu luyện là Hồi Xuân công có thể trị liệu nội thương, khôi phục nội lực, ta tự học cấp cứu và chữa bệnh!” Chương Thiên Sách nói.
“Ta gọi là Tần Phong, đây là Triệu Ngọc, sau này sẽ là một đoàn đội!” Tần Phong nói.
Chương Thiên Sách gật đầu, “Nghe đại danh đã lâu, như sấm bên tai!”
Trong lòng Tần Phong cũng dán cho đối phương danh hiệu ổn trọng.
Tuy không biết rốt cuộc đối phương có bối cảnh gì, nhưng thái độ và biểu cảm lúc nói chuyện có khả năng là một tử đệ nhà lớn, thành thục, ổn trọng.
Thật ra Tần Phong trở lại mười năm trước, dù sao cũng không hợp với bạn học ở trong lớp.
Dù sao tuổi tâm lý của Tần Phong lớn hơn bọn họ mười tuổi, rất nhiều biểu hiện của những người kia đều khiến hắn thấy quá trẻ tuổi!
Chương Thiên Sách cũng miễn cưỡng có thể có chút tiếng nói chung với hắn.
Triệu Ngọc đứng bên cạnh hơi lúng túng nở nụ cười, “Hai người các ngươi đừng nghiêm túc như vậy, sau này sẽ là đồng bọn và bằng hữu, bây giờ chúng ta còn thiếu một đồng đội!”
“Đúng vậy, còn tìm không thấy sẽ bị người khác cướp đi!” Chu Hạo cũng nói.
Nhưng lúc này ở phía trước vang lên một giọng nói hơi có vẻ phách lối, đám đông tự động tách ra một con đường.
Một thiếu niên đầu bóng mặt mày gian xảo đi tới, trên người toàn đồ hàng hiệu, còn có mấy người đi theo sau lưng.
Người được vây quanh này tỏ ra vô cùng cao ngạo bá đạo!
“Ngươi chính là Tần Phong?”
Người kia quan sát Tần Phong từ trên xuống dưới, trong mắt mang theo vẻ khinh thường còn có một tia ghen ghét.
“Ồ, đây là Chu Hạo sao? Hiện tại là hạng nhất lớp cổ võ? Đều không tệ, đều nhận vào đội ngũ chúng ta đi, nhưng ta phải làm đội trưởng!”
Xung quanh lập tức xôn xao, nếu là những người khác nói lời này, chắc chắn có một đám người đứng ra phỉ nhổ người này, ngươi tính là gì.
Thế nhưng học tập trong trường một tháng, không ai không biết người này.
Dù sao đây là nhi tử của phó khu trưởng căn cứ Thừa Bắc!
Lâm Khải!
Trong số học sinh mới lần này, đây là sự tồn tại có địa vị cao nhất.
Phụ thân là năng lực giả cấp E, là một sự tồn tại ở đỉnh kim tự tháp căn cứ Thừa Bắc, không ai dám đắc tội đối phương.
Ở bên cạnh hắn ta, lúc này còn có Trần Minh đi theo.
Trần Minh cong miệng mỉm cười nhìn Tần Phong, trong lòng thấy thoải mái.
Lâm Khải khinh miệt Tần Phong, hô đến gọi đi, đây không phải đánh vào mặt Tần Phong sao?
Hắn ta rất thích thấy chuyện như vậy!
Tần Phong lại nhìn đối phương, trong mắt lóe lên một tia thâm trầm.
Hai người kia lại còn đi chung với nhau!
Chẳng lẽ manh mối bị cắt đứt trong phòng thí nghiệm trước đó, có thể tìm ra từ chỗ bọn họ?
Tần Phong không khỏi mỉm cười.
Đáng tiếc, dù muốn tìm manh mối thì hắn cũng không nhẫn nhục chịu đựng.
Ngược lại, lúc vào Xuân Liệp Viên hắn nhất định phải khiến hai người kia biết kết cục khi đắc tội hắn.
“Đội ngũ của ta đã có bốn người, chỉ sợ không cách nào nhận thêm các ngươi!” Tần Phong nói.
Ánh mắt Lâm Khải khựng lại, ánh mắt hắn ta nhìn một vòng tất nhiên cũng thấy Chương Thiên Sách và Triệu Ngọc.
Tất nhiên hắn ta có ấn tượng với Triệu Ngọc, trong mắt thoáng qua vẻ lưu manh, sau đó lại dừng ở trên người Chương Thiên Sách.
“Ngươi cút đi!” Lâm Khải trực tiếp chỉ vào Chương Thiên Sách nói.
Chương Thiên Sách căn bản không nhúc nhích, ánh mắt hắn ta rất bình tĩnh như Lâm Khải chỉ là một người đi đường râu ria, dù tay của đối phương đang chỉ vào mình.
Tần Phong lại cười lạnh, “Lâm đại thiếu, lỗ tai của ngươi bị điếc hay đầu bị lừa đá, dù đội ngũ của chúng ta còn thừa lại hai người cũng không đến lượt tên phế vật như ngươi! Ngươi lại dám chỉ vào đồng bạn của ta, ngươi không cần đầu ngón tay này nữa sao?”
Lâm Khải lập tức trợn to mắt, xung quanh cũng xôn xao.
Rất hiển nhiên, địa vị của Lâm Khải khiến từ nhỏ đến lớn hắn ta chưa từng phải chịu sự sỉ nhục như vậy, trong chốc lát cả khuôn mặt đỏ bừng, lập tức nổi giận.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa thử xem!”
“Quả nhiên là lỗ tai điếc!” Tần Phong khinh thường bĩu môi.
“Tần Phong!” Lâm Khải đỏ mặt tía tai gầm thét: “Đừng tưởng người trong căn cứ khen ngươi thì ngươi thật sự là nhân vật gì đó, bản đại thiếu còn không hiểu những thứ kia sao? Cũng chỉ là một video mà thôi, ngươi chỉ là một anh hùng được dựng lên, tấm gương được nâng đỡ, ngươi có tin bây giờ ta để cha ta kéo ngươi xuống không?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.