Mai Hoa đã túc trực ròng rã sáu ngày bên ngoài phòng dục chủng.
Chuyện hạt giống chính là nhiệm vụ do phường chủ đích thân bố trí, hắn tất phải coi trọng.
Bởi vậy, với thân phận đại quản sự của Tống phủ, Mai Hoa đã cho những người khác lui xuống, còn bản thân thì tọa trấn nơi này.
Cửa phòng mở ra, Mai Hoa vốn đang mơ màng, chợt bừng tỉnh.
Hắn tươi cười hớn hở tiến lên đón, cất tiếng: “Trần đạo hữu, đã xong rồi ư?”
“Ừm, phiền Mai đạo hữu đi thỉnh phường chủ tới!”
“Được, được, ta đi ngay. Vất vả rồi, vất vả rồi.”
Mai Hoa liên tục nói mấy câu “vất vả”, rồi mới xoay người chạy đi.
Chẳng mấy chốc, Tống Vân Hi đã nhanh chân chạy tới, không nói hai lời ôm chầm lấy Trần Mặc, sau đó lại vỗ vỗ lưng hắn.
Trần Mặc dở khóc dở cười trước hành động này, nhưng cũng hiểu rõ đối phương thật lòng, nên đành mặc hắn.
“Tống đại ca, đây! Chỗ này có tám trăm cân hạt giống.”
Tống Vân Hi nhận lấy nhẫn trữ vật, chẳng buồn xem xét, liền đeo ngay lên ngón trỏ, đồng thời đưa cho Trần Mặc 12 khối linh thạch hạ phẩm để trả thù lao, rồi phấn khởi nói: “Đi! Ta dẫn ngươi tới Văn Hương Các của Bạch Xà phường thị chúng ta!”
Hứng thú nổi lên, thịnh tình mời mọc.
Tuy nhiên, Trần Mặc vẫn lắc đầu.
“Tống đại ca, ta muốn về nghỉ ngơi một hai ngày, sắp đến vụ xuân canh, không thể chậm trễ! Văn Hương Các lúc nào đi cũng được.”
“Ngươi đó! Đúng là có trách nhiệm!”
Tống Vân Hi cũng không ép buộc, đối phương nói cũng có lý, mấy ngày nay linh thực phu đã đến nườm nượp, chờ mua hạt giống linh đạo.
Nếu không phải e ngại hắn mới nhậm chức, các thương phố khác còn đang thăm dò, thì giờ này đã bắt đầu bán hạt giống với giá cao rồi!
“Ta là linh thực phu mà.”
Dứt lời, cả hai cùng cười lớn.
Tiếng cười sảng khoái vang vọng.
Sau khi từ biệt Tống Vân Hi, Trần Mặc được Mai Hoa hộ tống trở về nơi ở tại linh điền.
Vốn vị đại ca kia còn muốn đích thân đưa tiễn, nhưng hắn đã từ chối.
Trời còn sớm, Trần Mặc cũng không thực sự định nghỉ ngơi, hắn đã nghỉ hai ngày trong phòng dục chủng, hiện tại việc cần làm là nhanh chóng lật đất, bố trí lưu ảnh trận, rồi gieo hạt!
Hắn thả Tiểu Kháng ra, ném cho nó một cây bừa, để con linh cầm chỉ biết ăn với chạy này tiêu hao tinh lực gần như vô hạn của nó.
Tiểu Kháng cũng không phải lần đầu làm việc này, tuy có chút vụng về, nhưng cũng coi như có quy củ.
Cùng lúc đó, Trần Mặc cũng tự mình cầm xẻng, chia 20 mẫu linh điền thành bốn khoảnh bằng những bờ ruộng.
Tống Vân Hi đã chuẩn bị đất rất chu đáo cho hắn, rõ ràng cũng đã tính đến điểm này.
Tuy nhiên, so với dự tính của hắn thì vẫn còn chút chênh lệch.
…
Bận rộn hơn nửa ngày, Tiểu Kháng đã lật được gần 10 mẫu đất, Trần Mặc cũng hoàn thành xong việc phân chia.
Khi trời nhá nhem tối, thấy những ánh mắt tò mò xung quanh đã khuất dần sau những cánh cửa, hắn mới lấy linh sa từ trong ngực ra, bắt đầu bố trí Vọng Sơn Lưu Ảnh Trận!
Trong bốn khoảnh đất, Trần Mặc bố trí tổng cộng ba tòa lưu ảnh trận.
Trong đó, năm mẫu linh điền gần nơi ở nhất được khởi động đồng thời cả 【Tụ Linh】 và 【Thôi Thục】.
Thiên phú 【Tụ Linh】 màu lục chỉ có thể bao phủ phạm vi 5 mẫu đất, bởi vậy, Trần Mặc định bụng sẽ trồng một loại khác!
Ngày hôm sau, Tiểu Kháng bị đuổi ra đồng từ sớm, còn hắn thì tranh thủ tới Bạch Xà phường thị một chuyến.
Hiện giờ, vị huynh đệ phường chủ này của hắn cũng đã nổi danh khắp chốn này, mọi người đua nhau đồn đoán xem hắn rốt cuộc là có quan hệ thế nào, lại vì sao phải đích thân xuống ruộng đồng, trải nghiệm cuộc sống của linh thực phu.
Nói chung, chẳng ai tin Trần Mặc chỉ là một linh thực phu chân chính, thuần túy!
Trần Mặc tất nhiên không để tâm đến những ánh mắt đó, dạo một vòng quanh phường thị, hắn liền tới cửa hàng lương thực lớn nhất ở đây.
Trước kia vốn gọi là Chu thị thương phố, nay đã đổi thành Tống thị thương phố!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetViệc thu mua và bán lương thực, phường chủ đương nhiên phải nắm phần lớn trong tay, còn lại chút nước húp thì chia cho những tu sĩ có quan hệ khác là được.
Trần Mặc vừa bước chân vào cửa hàng, quản sự nơi này liền ngẩng đầu nhìn thấy.
Quan Hưng Tường vốn đang chống cằm vẻ nhàm chán, bỗng nhảy dựng lên, chạy vội vòng qua quầy hàng, tới trước mặt hắn.
“Trần… Trần đạo hữu, ngài tới đây?”
Quan Hưng Tường vốn định gọi một tiếng “gia”, nhưng nghĩ lại giọng điệu giang hồ quá, sợ đối phương không thích, nên vội vàng đổi giọng.
Gọi “đạo hữu” vừa đúng mực, lại không sợ sai!
Trần Mặc tất nhiên không hề hay biết, chỉ trong chớp mắt, trong đầu đối phương đã xẹt qua nhiều ý nghĩ như vậy.
Hắn ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi: “Ta tới mua ít hạt giống.”
“Ngài cần bao nhiêu, ta đi lấy cho ngài?”
Mua?
Nực cười!
Huynh đệ của phường chủ mà còn phải mua ư? Tu sĩ Tử Vân Phong tới trải nghiệm cuộc sống mà còn phải mua ư?
“Ngoài Linh Hoàng Đạo Mễ, còn có loại hạt giống nào khác không?”
Nghe vậy, Quan Hưng Tường vừa rồi còn thề son sắt, nhất thời có chút khó xử.
Linh Hoàng Đạo Mễ thì hắn còn có thể làm chủ, nhưng những loại hạt giống linh thực khác thì không phải do hắn quyết định.
Vốn định làm chuyện thuận nước đẩy thuyền, để huynh đệ phường chủ nhớ tới mình, không ngờ… lại quá sức!
“Có thì có, nhưng mà ta… ta không quyết định được.”
“Không sao, ngươi cứ nói cho ta nghe trước đã.”
Trần Mặc đi tới trước quầy hàng, Quan Hưng Tường chủ động mang tới một chiếc ghế tròn, ý bảo hắn ngồi xuống.
Còn hắn thì vòng ra sau quầy, từ một dãy tủ giống như tủ thuốc bắc, rút ra mấy ngăn, rồi dùng xẻng bạc lấy ra một ít hạt giống.
Quan Hưng Tường đổ hạt giống lên giấy dầu, bày ra thành hàng.
“Đây là tất cả sao?”
“Để ta giới thiệu cho ngài?”
“Đa tạ!”
Quan Hưng Tường đỏ mặt: “Đâu có!”
Hắn nhìn những hạt giống khác nhau trên bàn, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu giới thiệu.
“Trần đạo hữu, Tống thị thương phố có tổng cộng bảy loại hạt giống, trong đó loại phổ biến nhất, cũng là loại mà linh thực phu thường trồng, chính là Linh Hoàng Đạo Mễ. Linh đạo dùng làm thuế lương, bất kể là ở Tử Vân Phong, hay Thanh Dương Tông, Bình Độ Châu, thậm chí là Ngô Trì Quốc, đều thông dụng. Loại lương thực này dễ trồng, trổ bông nhiều, cũng là linh thực mà tuyệt đại đa số tu sĩ dùng.”
Trần Mặc gật đầu.
Trồng Linh Hoàng Đạo Mễ đã hơn năm năm, hắn cũng từng suy nghĩ về những vấn đề này.
Giờ đây, nghe từ miệng đối phương, coi như đã hiểu rõ hơn một bước.
“Xin lỗi, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?”
Quan Hưng Tường mừng thầm trong lòng, xem ra bắt đầu từ điều đối phương quen thuộc là không sai!
“Tại hạ Quan Hưng Tường, ngài cứ gọi ta là Tiểu Quan.”
Tiểu Quan?
Trần Mặc cười nhạt, tuổi của đối phương e là còn lớn hơn cả hắn!
“Quan đạo hữu, ngươi nói tiếp đi.”
Quan Hưng Tường gật đầu, chỉ vào hai đống hạt giống bên tay phải rồi nói tiếp: “Mấy hạt to cỡ ngón tay cái này là Cự Cốt Linh Mễ, cũng là linh thực nhất giai. Ngài cũng thấy đó, loại đạo mễ này to hơn hẳn, một hạt đã to bằng ngón tay người, cũng chính vì vậy, nên sản lượng không cao, một mẫu đất cần khoảng 1 cân hạt giống, thường thu hoạch không tới hai mươi cân.”
“Tỷ lệ sản xuất thấp vậy sao?”
Trần Mặc có chút bất ngờ.
“Đúng vậy! Với tỷ lệ 30:1, 1 cân hạt giống đã có giá thành là 30 cân linh đạo, cho nên Cự Cốt Linh Mễ rất ít người trồng, cơ bản là trồng thì lỗ vốn!”
“Vậy loại hạt giống này tồn tại có ý nghĩa gì?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.