Túy Nha Trùng che trời lấp đất tựa như kiến hành quân, sau khi cắn nuốt xong một mảnh linh điền lại một lần nữa bay lên.
Mà lần này, chúng nhằm thẳng mười mẫu linh điền của Tiêu Trường Hoa!
Trên trời cao, ánh mặt trời chói chang bị che khuất, thỉnh thoảng có vài tia sáng chiếu xuống, bóng hình chập chờn, khi tỏ khi mờ.
Tiêu Trường Hoa sắc mặt âm trầm.
Năm nay hắn vừa mới đoạt được năm mẫu linh điền của Vương Lệ Hiệp, hôm nay liền gặp phải nạn sâu bệnh mười năm có một, vận khí này thật sự không biết nói sao.
Đối với linh thực phu mà nói, càng khoán nhiều linh điền, bỏ qua việc nạp lương và tiền thuê, thu hoạch cũng theo đó mà tăng.
Nhưng rủi ro cũng tăng theo.
Khi có năm mẫu linh điền, Tiêu Trường Hoa tổn thất là ngàn cân linh đạo.
Hiện giờ mười mẫu, lại tăng gấp đôi!
Một năm tâm huyết đều đổ sông đổ biển, năm sau không có tài nguyên tu hành, hắn làm sao có thể đột phá Luyện Khí tầng bốn, thành công bái nhập Tử Vân Phong môn hạ?
Làm sao có thể thoát khỏi thân phận thấp kém như linh thực phu này?
Mắt thấy Túy Nha Trùng đen nghịt kéo đến, Tiêu Trường Hoa vẫn bất động như núi.
Hắn như một pho tượng đứng ở đầu ruộng, hướng về phía đám sâu bọ bay đầy trời không ngừng vung Hỏa Diễm Chưởng.
Nhưng mà, trước thiên tai, sức người có hạn.
Hỏa Diễm Chưởng của hắn đánh lên người Túy Nha Trùng chỉ lóe lên vài tia lửa, liền tắt ngúm.
Thỉnh thoảng có vài con bị đánh trúng trực diện, chết bất đắc kỳ tử rồi rơi xuống mặt đất, nhưng số lượng này so với đám sâu bọ đầy trời mà nói, chẳng khác nào muối bỏ bể.
Đám sâu bọ tránh chỗ Tiêu Trường Hoa đứng, đáp xuống mười mẫu linh điền phía sau hắn.
Vị tu sĩ lấy võ nhập đạo này thần sắc nhất thời thoáng ngây dại.
Hắn xoay người, phía sau hàng vạn Túy Nha Trùng đang cắn nuốt toàn bộ tài sản của hắn, cũng cắn nuốt trái tim đang rỉ máu của hắn.
Nhưng… còn có thể làm gì?
Tiêu Trường Hoa cắn răng, ngừng giãy giụa vô ích, cho đến khi môi bật máu… cho đến khi đám sâu bọ cắn hết toàn bộ hoa màu của hắn.
Không còn gì nữa.
Hoàn toàn không còn gì nữa.
Một năm vất vả, sau trận trùng tai này hoàn toàn hóa thành bọt nước.
Linh thực phu?
Thân phận thật nực cười!
Tiêu Trường Hoa cúi đầu, hai tay nắm chặt, lặng lẽ đi về căn nhà gỗ nhỏ của mình.
Đám sâu bọ vỗ cánh bay cao.
Lần này, chúng bay thẳng đến linh điền của Trần Mặc và Hà Chí Bình.
Giờ phút này, Trần Mặc vô cùng bình tĩnh, cũng ngay lúc Tiêu Trường Hoa chống lại đám sâu bọ, hắn đã đưa ra quyết định.
Từ bỏ!
Đúng vậy, hắn phải từ bỏ một phần, mới có thể thu hoạch.
Lấy thực lực hiện tại của hắn, dù cho Canh Kim Nhất Chỉ đại thành, cũng không thể bảo vệ được năm mẫu linh điền.
Vì vậy, mục tiêu của Trần Mặc rất rõ ràng.
Hai mẫu!
Dù chỉ có hai mẫu, hắn cũng phải dốc toàn lực bảo vệ.
Hắn đứng ở hai thửa ruộng gần căn nhà gỗ nhất, cũng là nơi đất đai màu mỡ nhất, đối mặt với tai ương sâu bệnh đang ập đến, hai tay trong nháy mắt được bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Khi Túy Nha Trùng bay đến, ánh sáng vàng chiếu rọi màn đêm.
Nơi Canh Kim Chỉ chạm đến, từng mảng từng mảng sâu rơi xuống đất.
Bầu trời vốn đen kịt, lại bị Trần Mặc xé toạc ra một lỗ hổng.
Một bên khác, Hà Chí Bình không lo nổi thân mình, cũng biết Canh Kim Nhất Chỉ, hắn cũng đang cố gắng, muốn bảo vệ một khoảnh linh đạo khỏi miệng sâu.
Nhưng mà, Canh Kim Nhất Chỉ của hắn mới chỉ ở mức độ thuần thục, đối phó với Túy Nha Trùng giai đoạn ấu trùng còn có thể, nhưng đối phó với giai đoạn trưởng thành?
Chẳng khác nào gãi ngứa cho voi!
Cuối cùng, sau một hồi chống cự, hắn bỏ cuộc.
Hà Chí Bình suy sụp ngồi giữa ruộng linh điền, ánh sáng chiếu xuống.
Hắn nhìn theo hướng ánh sáng, một bóng hình cao lớn được kéo dài vô hạn.
Vô số xác Túy Nha Trùng rơi xuống như mưa, phía sau bóng hình đó, linh điền được bảo vệ!
“Trần Mặc!”
“Canh Kim Nhất Chỉ của hắn!”
Hà Chí Bình hai tay chống trên xác sâu, đồng tử co rút đứng dậy.
Hắn khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể tin cũng không thể chấp nhận, Canh Kim Nhất Chỉ của đối phương lại mạnh mẽ đến vậy!
Lúc trước… Lúc trước nếu dùng chiêu thức này tấn công mình, sợ rằng trong nháy mắt đã bị xuyên thủng, căn bản không có cơ hội rời đi!
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHắn!
Sao hắn lại mạnh như vậy?
Trước mặt Hà Chí Bình, Trần Mặc như thiên thần hạ phàm, từng đạo kim quang từ đầu ngón tay bắn ra.
Mỗi một lần đều có vô số Túy Nha Trùng bỏ mạng.
Nhưng gian nan thực sự, chỉ có hắn là rõ nhất!
Toàn lực thi triển, linh khí trong cơ thể Trần Mặc như quả bóng xì hơi, tiêu hao một cách điên cuồng.
Bất đắc dĩ, hắn tranh thủ từng chút, miệng ngậm đầy linh sa, một bên thi triển Canh Kim Nhất Chỉ, một bên vận chuyển Dưỡng Khí Quyết, bổ sung linh khí tiêu hao.
Nhưng mà, muối bỏ bể.
Thời gian từng chút trôi qua.
Hà Chí Bình dường như quên mất linh điền của mình đã hoàn toàn hoang phế, hắn nhìn Trần Mặc, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Ngược lại, Lan Linh ở bên kia, vốn dĩ sau khi chứng kiến uy lực của trùng tai, sắc mặt đã tái nhợt như tro tàn, trong nháy mắt như vớ được cọc cứu sinh, nhìn thấy hy vọng.
Đúng vậy!
Chỉ cần Trần Mặc ra tay, linh điền của nàng sẽ được bảo vệ!
Hắn sẽ đồng ý.
Hắn sẽ đồng ý!
Hắn không phải muốn cùng ta kết làm đạo lữ sao?
Đồng ý, đồng ý, ta đồng ý!
Lan Linh lẩm bẩm, trên mặt lại bất thường ửng hồng.
…
Trùng tai vẫn tiếp tục lan rộng.
Sau khi linh điền của Hà Chí Bình bị cắn sạch, bầy Túy Nha Trùng lại bay lên, bay thẳng đến linh điền của Lan Linh.
Lúc này, Trần Mặc kiệt sức nằm thẳng xuống đất.
Trong khoảnh khắc nằm xuống, khóe miệng hắn rốt cục nở một nụ cười.
Thành công!
Tuy rằng không nhiều, nhưng vẫn bảo vệ được.
Ngay khi hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, một bóng hình xông tới.
Không nói hai lời liền nhào về phía hắn.
Trần Mặc nhíu mày, giơ chân đá bay người kia.
Chỉ nghe một tiếng “Ai da”, rất nhanh, đối phương lại lồm cồm bò dậy chạy tới.
“Giúp ta, giúp ta.”
“Cút!”
Trần Mặc lạnh giọng.
Chuyện vượt quá giới hạn như vậy, hắn không thể làm lần thứ hai!
Nhưng mà, Lan Linh lại không chịu bỏ cuộc.
Dù sao đây cũng là hy vọng cuối cùng của nàng.
“Ta đồng ý, ta đồng ý làm đạo lữ của chàng, giúp ta, giúp ta bảo vệ linh đạo.”
“Xin lỗi, thực lực có hạn.”
Trần Mặc căn bản không muốn để ý đến nàng ta.
“Không được! Chàng nhất định phải giúp ta!”
“Xin chàng, ta nguyện ý làm bất cứ điều gì.”
Lan Linh quay đầu nhìn thoáng qua linh điền của mình, trơ mắt nhìn linh đạo từng chút bị cắn nuốt, nước mắt tuôn rơi.
Nàng ta dùng sức, trực tiếp xé toạc áo trên, nói:
“Cho chàng, bây giờ liền cho chàng, sau này đều là của chàng, bảo ta làm trâu làm ngựa đều được. Chàng không muốn ta trở thành đạo lữ của chàng sao? Thân thể của ta đều cho chàng.”
Trong giọng nói của nàng ta mang theo tiếng nức nở.
Nàng ta không muốn vì không nộp đủ lương, không trả nổi tiền thuê mà bị bán vào hầm mỏ đen.
Nàng ta từng nghe nói đó là tuyệt cảnh của tu sĩ, càng là địa ngục của nữ tu!
Nàng ta không muốn đi, nàng ta không muốn!
“Chiếm lấy ta đi, chiếm lấy ta đi.”
“Xin chàng, xin chàng.”
Trần Mặc liếc nhìn nàng ta, đối mặt với làn da mịn màng, đôi gò bồng đảo cao vút, không hề động lòng.
Văn Hương Các hắn có thể đến, Vũ Hi hắn cũng từng ngủ qua, nhưng tuyệt đối không thể vì một nữ nhân mà đẩy mình vào hiểm cảnh!
Hắn chậm rãi đứng dậy, không thèm nhìn Lan Linh đang vừa khóc lóc vừa cởi y phục, chắp tay sau lưng đi về phía khoảng đất trống trải kia.
“Xin chàng… xin…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.