Skip to main content

Chương 70: Đến Gây Sự Thì Nói Thẳng Đi

6:07 chiều – 28/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Dương Phong nhìn cửa hàng náo nhiệt, mỉm cười hài lòng.

Hắn đặt ghế nằm ở trước cửa, sau đó lấy từ trong hệ thống ra một chiếc dù che nắng, dựng ở bên cạnh.

Lấy kính mát đeo lên, nằm trên ghế đu đưa tắm nắng.

Những người đang xếp hàng đều tán thưởng Dương chưởng quầy chu đáo, còn lấy ra cả đồ che nắng.

Hơn nữa, thứ Dương chưởng quầy đeo ở trên mắt là gì nhỉ? Trông ngầu quá!! Ngầu thật đấy.

“Dương chưởng quầy, thứ trên mặt ông là gì vậy?” Ngụy Khiếu Đình đang xếp hàng tò mò hỏi.

“Không có gì, chỉ là kính mát thôi!” Dương Phong liếc Ngụy Khiếu Đình một cái, trong lòng lại mắng, nếu không phải tại ngươi, ta đâu có rút trúng món quỷ quái này.

Cách Thiên Ba hồ không xa, hai bóng người như mũi tên rời cung lao nhanh đến nơi này, cảnh vật xung quanh như bóng ngược lùi về phía sau. Chẳng mấy chốc, họ đã đến bên hồ Thiên Ba.

Nhìn kỹ lại, là một già một trẻ. Thiếu niên mặc áo choàng màu xanh lam, trước ngực có hai chữ Tử Đan vô cùng nổi bật. Lúc này, trên mặt thiếu niên đầy vẻ lạnh lùng.

Còn lão giả kia, trên mặt đầy vẻ thờ ơ, áo choàng đen tuyền phối hợp với thân hình to lớn, mang lại cho người khác cảm giác áp bức. Hai sợi tóc mai đen nhánh lay động theo gió, toát ra dáng vẻ của một cao thủ.

Đến gần cửa hàng, trên mặt lão giả không có chút xúc động nào, đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng, nói: “Chính là nơi này, dựa vào người nào đó và ma thú Nhân giai nào đó mà sỉ nhục ngươi sao?”

Thiếu niên xấu hổ gật đầu, ánh mắt âm u đầy căm hận: “Sư tôn, chính là cửa hàng này. Nếu không phải chưởng quầy dựa vào ma thú Nhân giai bắt nạt chúng ta, thì làm sao đồ nhi lại không giải quyết được một phàm nhân chứ?”

Lão giả nghe vậy, khẽ “ừm” một tiếng. Lão vẫn rất tin tưởng thiếu niên này. Đối phương không chỉ có thiên phú tu luyện xuất chúng, mà ngay cả ngộ tính cũng rất tốt. Tuổi còn trẻ mà đã có tu vi Võ Linh đỉnh phong. Năm nay, hắn cũng là người dẫn đội tham gia vòng tuyển chọn của đại hội võ đạo Thanh Tú. Cả tông môn cũng rất xem trọng hắn.

Tất nhiên, những điều này chỉ là thứ yếu. Quan trọng là thiếu niên này có thiên phú luyện đan không tệ, đây cũng là nguyên nhân khiến lão giả rất hài lòng với đồ đệ này.

Lần này, lão dẫn theo một số đệ tử trong tông môn đến Huyễn Nguyệt Ma Sâm để rèn luyện. Ngày hôm qua, ba đồ đệ của lão lại bị thương không nhẹ, thậm chí còn có một đồ đệ bị trọng thương. Sau khi biết được nguyên nhân, lão giả tức giận đến phát điên ngay tại chỗ.

Ở một nơi nhỏ bé như Thiên Phong thành mà vẫn có người không dám nể mặt Tử Đan Huyền Tông ư? Hơn nữa, sau khi thiếu niên này báo tên tông môn, đối phương còn làm dữ hơn. Sao có thể chịu nổi chuyện này chứ?

Vì vậy, sau khi lão giả sắp xếp ổn thỏa cho những người khác, lão đã dẫn theo thiếu niên này đến đây để đòi lại công bằng. Tiện thể, lão cũng muốn biết đối phương rốt cuộc là ai mà dám coi thường tông môn của lão, và loại đan dược nào lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.

“Xem ra cửa hàng này làm ăn khá tốt, nhiều người xếp hàng quá.” Lão giả nhìn ba hàng dài nói.

“Sư tôn, người nằm trên chiếc ghế kỳ lạ kia chính là chưởng quầy, con thú đang nằm bên cạnh hắn chính là con ma thú đó!”

“Nếu đã như vậy, chúng ta đi xem thử thôi.”

Lão giả nói xong, đi về phía cửa hàng trước.

Thiếu niên này thấy vậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh. Ngay sau đó, hắn như nhớ ra điều gì, bèn nhắc nhở lão giả: “Sư tôn, đồ nhi đã từng nhắc với người về chuyện đan phương…”

Lão giả nghe vậy, hơi dừng lại, trầm tư một lúc rồi nói: “Nếu đan dược của đối phương thực sự thần kỳ như lời ngươi nói, thì vi sư sẽ lấy về. Hơn nữa, đối với tông môn, chuyện này cũng coi như một điều tốt.”

Nói xong, lão giả không nói thêm gì nữa, đi thẳng về phía cửa hàng.

“Chưởng quầy, vẫn khỏe chứ!” Trần Vĩnh Phi cười lạnh nói: “Để ta giới thiệu một chút, đây là sư tôn của ta, trưởng lão của Tử Đan Huyền Tông. Lần này chúng ta tới vẫn muốn hỏi xem, đan phương có bán không.”

Có người nhận ra Trần Vĩnh Phi, lần trước hắn bị Hổ Thiên Thiên đánh cho một trận, lần này đúng là gọi phụ huynh đến thật rồi, xem ra là muốn đến trả thù.

Tuy nhiên… hê hê… có trò hay để xem rồi!

Dương Phong đặt ngón tay lên kính mát, kéo xuống, để lộ hai mắt, nhìn Trần Vĩnh Phi và lão giả bên cạnh hắn.

Hắn dùng giọng điệu vô cùng khinh thường nói: “Ôi chao, thực sự về gọi phụ huynh rồi sao? Hê hê, đừng nói là sư tôn của ngươi, cho dù sư tổ của ngươi có bò ra khỏi mộ, rồi bò đến trước mặt ta, ta cũng không bán.”

“Ngươi… sư tôn, người xem, hắn lại dám nói như vậy!” Trần Vĩnh Phi tức đến méo miệng, dùng ngón tay hơi run run chỉ vào Dương Phong, nhìn lão giả nói.

Những người xếp hàng bên cạnh nghe vậy cười chết đi được. Những lời Dương chưởng quầy nói thật khiến người ta tức chết mà. Ai nấy đều nhịn cười, tiếp tục xem kịch.

Người trong cửa hàng nghe thấy tiếng nói chuyện, cũng đi ra đứng ở cửa xem.

Lão giả xua tay, không để ý mà cười nhẹ nói: “Không biết chưởng quầy tên gì, đến từ đâu? Thuộc thế lực nào?”

Thấy biểu cảm của hai người bọn họ, Dương Phong bĩu môi nói: “Dương Phong, đến từ Đông Thổ Đại Đường, không môn không phái!”

Lão giả nghe vậy, mắt bỗng sáng lên. Sau lưng hắn không có thế lực nào ư? Hắn sai khiến được cả ma thú Nhân giai, lại có loại đan dược này, làm sao có thể không có thế lực nào chứ? Rõ ràng là nói dối. Lão nghĩ một lát rồi lại lên tiếng: “Nếu đã như vậy, Dương chưởng quầy có muốn gia nhập Tử Đan Huyền Tông của ta không? Ta là trưởng lão luyện đan của tông môn, cũng có chút tiếng nói. Nếu Dương chưởng quầy gia nhập Tử Đan Huyền Tông của ta, thì lão phu đảm bảo, ngươi có thể hưởng đãi ngộ như trưởng lão.”

Lời vừa dứt, Trần Vĩnh Phi lập tức câm nín. Không phải nói là ra ngoài giúp ta trả thù sao? Sao đột nhiên lại có ý định này rồi?

Còn Dương Phong, sau khi nghe thấy lời của lão giả, hắn lại đẩy kính mát lên, thản nhiên nói: “Gia nhập tông môn của các người gì đó thì thôi đi. Ta quen nhàn rỗi rồi, không chịu được sự ràng buộc của quy tắc tông môn, chỉ muốn trông coi cửa hàng sống qua ngày mà thôi.”

“Đúng là đáng tiếc thật. Lần này đến, lão phu muốn hỏi Dương chưởng quầy, mấy tên đồ đệ kém cỏi của ta đã đắc tội ngươi thế nào mà bị đánh cho trọng thương?” Lão giả bắt đầu hơi thất vọng, nhưng sau đó giọng điệu lại trở nên gay gắt.

“Ha ha, đến gây sự thì nói thẳng đi, vòng vo làm gì? Mọi người đều rất bận, nói thẳng không tốt hơn à.”

Hổ Thiên Thiên bỗng nhiên bước lên, khinh thường nói.

“Sư tôn, chính là con ma thú này, chính nó đã đánh bị thương chúng ta.” Trần Vĩnh Phi chỉ vào Hổ Thiên Thiên, sợ hãi nói.

Lão giả nhìn Hổ Thiên Thiên, mắt hơi nheo lại, âm trầm mở miệng nói từng chữ một: “Ma… thú… Huyền… giai.”

“Á… sư tôn, người nói nó là, là ma, ma thú Huyền giai sao?” Trần Vĩnh Phi hơi run rẩy nói.

Lại là ma thú Huyền giai, chuyện này khó giải quyết rồi, xem ra đã coi thường cửa hàng này rồi.

“Này lão già, nhìn dáng vẻ của ông, nửa cái thân thể đã chôn xuống đất rồi, nên ở trong tông môn tìm hai nàng dâu hưởng thanh phúc, chứ không phải ra ngoài đi dạo, làm anh hùng cứu mỹ nhân, như vậy sẽ không biết mình chết thế nào đâu.”

Giọng điệu của Hổ Thiên Thiên càng khiến người ta tức chết. Có Dương chưởng quầy chống lưng, sợ cái quái gì chứ, cứ nói sao cho sướng là được.

Mọi người nghe vậy đều biết đây cũng là một chủ nhân có cái miệng độc địa, nhưng những lời này thực sự khiến người ta nghe mà sướng cả tai.

Bình luận

Để lại một bình luận