Skip to main content

Chương 53: Khí Thế Hào Hùng

5:48 chiều – 28/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Sau khi ăn uống no nê, vợ chồng Triệu Kính Chi xoa bụng, rối rít cảm ơn rồi cáo từ ra về.

Ngân Hoàng thiên tặc cũng quyến luyến không muốn rời đi, nói sau này sẽ thường xuyên đến chơi. Dương Phong đáp rằng ngày nào nó cũng có thể đến, dù sao đây cũng là cửa hàng!

Dương Phong làm cho Hổ Thiên Thiên một chiếc thẻ hội viên, nạp sẵn một ít kim tệ, coi như tiền lương trông cửa của nó! Dương đại chưởng quỹ tuyệt đối không phải là tên tư bản chỉ biết bóc lột sức lao động.

Vì Hổ Thiên Thiên không phải ma sủng của Dương Phong nên không được hưởng phúc lợi do cửa hàng ban tặng, cũng không thể sử dụng miễn phí một vài thứ bên trong cửa hàng.

Sáng hôm sau.

Dương Phong rời giường. Tối qua tiến vào bí cảnh thử luyện, hắn đã có thể dùng cảm giác để tránh vài lần công kích của người lùn búa bạc, tiến bộ không hề nhỏ.

Vệ sinh cá nhân đơn giản xong, hắn chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Bạch và Hổ Thiên Thiên, ăn xong liền đẩy cửa tiệm, bắt đầu một ngày buôn bán.

“Má ơi, chuyện gì thế này?”

Cách cửa hàng khoảng mười mét, ba trăm thiếu niên mặc đồng phục chỉnh tề đang xếp hàng ngay ngắn.

Thấy Dương Phong mở cửa tiệm, đám người Ngụy Bá Thiên lập tức chạy tới giải thích tình hình!

“Dương chưởng quỹ, là thế này. Hôm nay là ngày Thiên Phong thành lên đường đi tham gia vòng loại Thanh Tú Võ Đạo Hội ở phủ Thiên Chủ. Mấy người chúng ta đã bàn bạc một chút, hy vọng Dương chưởng quỹ có thể nói vài lời khích lệ cho các thiếu niên đi thi!”

“Ồ ~ chuyện này có thích hợp không?”

Dương Phong nghi hoặc hỏi. Thiên Phong thành đi tham gia vòng loại Võ Đạo Hội thì liên quan gì đến hắn?

“Là thế này, Dương chưởng quỹ. Trong số bọn chúng có rất nhiều đứa đã tới cửa hàng của ngài để nâng cao cảnh giới tu vi, chúng cũng sùng bái ngài vô cùng. Trước khi ‘xuất chinh’ tham gia vòng loại Thanh Tú Võ Đạo Hội lần này, chúng muốn được ngài khích lệ một chút. Nếu ngài không thích hợp thì dưới gầm trời này chẳng còn ai thích hợp nữa!”

Ngụy Bá Thiên nói đầy tin tưởng. Nếu một cao nhân thâm sâu khó lường như Dương chưởng quỹ còn không thích hợp thì ai thích hợp đây? Người như Dương chưởng quỹ chỉ cần tùy tiện nói vài câu là có thể trở thành tài sản quý giá nhất trên đường đời của đám thiếu niên này.

“Thôi được rồi, ta nói vài câu vậy. Nếu nói không hay thì các ngươi đừng trách ta!”

Đây là lần đầu tiên Dương Phong đối mặt với tình huống này, hắn cũng không biết nên nói gì. Hắn từ từ đi tới đội ngũ, vừa đi vừa nghĩ.

Dừng lại ở đầu hàng, hắn đã biết mình nên nói gì. Hai chân từ từ rời khỏi mặt đất, lơ lửng cách mặt đất khoảng ba mét. Làm vậy, hắn có thể nhìn rõ đám thiếu niên này, cũng khiến bọn chúng nhìn rõ mình.

Nhìn những thiếu niên quen hoặc không quen, ai nấy đều tràn đầy sức sống, gương mặt kiên cường, ánh mắt kiên định, khí thế dâng cao!

“Hừm, nhìn thần thái của các ngươi, có vẻ như không phá được thành thì quyết không quay về nhỉ!”

Câu đầu tiên của Dương Phong khiến bọn họ ngơ ngác.

Không phá được thành thì quyết không quay về? Nghĩa là gì? Đây có phải thơ không?

Mặc dù nghe không hiểu nhưng cảm giác rất có khí thế.

“Có phải các ngươi nghĩ mình đã cố gắng thì có thể ngày càng đến gần mục tiêu, một ngày nào đó sẽ thực hiện được không?

Các ngươi sai rồi. Khi các ngươi càng cố gắng, dù có cố gắng đến chết, cuối cùng phát hiện thiên phú quan trọng đến nhường nào, lúc này các ngươi còn muốn cố gắng nữa không?”

“Cái gì??”

“Hả???”

“Cái này…”

“Dương chưởng quỹ nói vậy là có ý gì?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Mọi người càng thêm bối rối.

Những lời tiếp theo của Dương Phong khiến đám thiếu niên chưa từng bị xã hội vùi dập này suýt sụp đổ.

“Luôn có người nói thiên tài là chín mươi chín phần trăm mồ hôi cộng với một phần trăm thiên phú, nhưng các ngươi đã nghe bao giờ chưa, rằng một phần trăm thiên phú kia mới là quan trọng nhất.

Lúc này, sẽ có người nói, ngươi không cố gắng thì sao biết mình không làm được?

Đúng, không cố gắng sẽ không biết, nhưng khi các ngươi cố gắng rồi mới phát hiện ra tuyệt vọng là gì.”

“Gia gia, Dương chưởng quỹ nói vậy có được không?” Ngụy Hiểu Đình nghe mà ngu người.

“Ta nghĩ Dương chưởng quỹ nói vậy chắc chắn có thâm ý.” Ngụy Bá Thiên tin tưởng Dương chưởng quỹ nói vậy chắc chắn có dụng ý.

“Lúc này các ngươi đừng bi thương, đừng buồn bã. Ngày mai các ngươi có thể phát hiện ra rằng còn chẳng bằng hôm qua.

Vì vậy, giang hồ hiểm ác, không được thì chúng ta rút lui, còn núi xanh thì không sợ thiếu củi đốt!”

Dương Phong nói xong, nhìn đám thiếu niên nhỏ nhất sáu tuổi, lớn nhất hai mươi bốn tuổi, tâm trạng vô cùng thoải mái. He he ~ ngơ ngác rồi chứ, chính là hiệu quả này đây.

“Những lời vừa rồi của ta, các ngươi có thể không nghe. Tuy nhiên, ta còn một đoạn muốn nói.”

Dương Phong nghiêm mặt, trịnh trọng nhìn bọn họ.

“Đến rồi, đến rồi, mọi người dựng thẳng tai lên, sợ bỏ sót một chữ!”

“Thiếu niên khôn ngoan thì nước nhà khôn ngoan, thiếu niên giàu có thì nước nhà giàu có; thiếu niên cường thịnh thì nước nhà cường thịnh, thiếu niên độc lập thì nước nhà độc lập; thiếu niên tự do thì nước nhà tự do; thiếu niên tiến bộ thì nước nhà tiến bộ; thiếu niên hùng mạnh thì nước nhà hùng mạnh;

Mặt trời mới mọc, ánh sáng rực rỡ. Sông ngầm chảy ra, cuồn cuộn mênh mông. Rồng tiềm ẩn bay lên, vảy vuốt tung bay. Hổ con gầm thét, trăm thú khiếp sợ. Chim ưng thử cánh, bụi mù cuốn lên. Kỳ hoa mới nở, rực rỡ lộng lẫy. Gươm báu mài sắc, lưỡi kiếm sáng ngời. Trời đội màu xanh, đất giẫm màu vàng. Dọc có ngàn xưa, ngang có tám hướng. Tiền đồ như biển, tương lai còn dài. Thiếu niên Thiên Tần ta đẹp thay, cùng trời đất trường tồn! Thiếu niên Thiên Tần ta hùng thay, cùng đất nước bền lâu!”

Dương Phong nói một đoạn trong bài “Thiếu niên Trung Quốc”, có sửa đổi đôi chút. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Dương Phong sướng rơn!

Từng có một vị thím Thôi… ặc… không đúng, từng có một vị giáo sư Trương Nghiêu cũng trích dẫn bài “Thiếu niên Trung Quốc” trong một buổi tiệc tối, khiến ông ta nổi như cồn, ra vẻ ta đây cực ngầu.

Dương Phong nói xong đoạn lời này liền quay về cửa tiệm.

“Chủ nhân, Tiểu Bạch không hiểu ý nghĩa của những lời ngài vừa nói nhưng cảm giác rất lợi hại.”

“Chủ nhân của tộc trưởng quả nhiên thâm sâu khó lường, nói chuyện cũng không hiểu, nhưng giống như tộc trưởng đã nói, cảm giác rất lợi hại.”

Tiểu Bạch và Hổ Thiên Thiên lon ton chạy theo Dương Phong, mặt đầy vẻ sùng bái.

“Ha ha, hôm nay chủ nhân dạy các ngươi một từ, không hiểu nhưng thấy lợi hại, ý là: mặc dù không hiểu ngươi đang nói gì nhưng có vẻ rất lợi hại.”

“Chủ nhân vẫn là chủ nhân, biết nhiều thật.” Tiểu Bạch vỗ mông ngựa.

“Không hổ là chủ nhân của tộc trưởng, quả nhiên kiến thức uyên bác, chỉ có người như ngài mới khiến tộc trưởng đi theo.” Hổ Thiên Thiên vỗ mông ngựa của cả hai người!

Đến khi Dương Phong bước vào trong tiệm, những người này mới tỉnh táo lại từ cơn chấn động. Lúc này không ai nói chuyện, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng bái vô cùng lặng lẽ nhìn về phía cửa tiệm.

“Thiếu niên Thiên Tần ta đẹp thay, cùng trời đất trường tồn!

Thiếu niên Thiên Tần ta hùng thay, cùng đất nước bền lâu!

Dương chưởng quỹ quả nhiên là nhân vật lớn ngập trời, vậy mà lại có tình cảm sâu sắc đến thế, lão phu nhất định phải truyền những lời này đến từng góc của Thiên Tần đế quốc!”

Nói xong, ông ta cúi đầu thật sâu về phía cửa tiệm. Triệu Thế Phương, thành chủ của Thiên Phong thành, quyết định lần này tới phủ Thiên Chủ nhất định phải báo chuyện này cho phủ chủ Sở vương phủ biết, để phủ Thiên Chủ truyền bá những lời này ra ngoài.

Đoàn người đi tham gia vòng loại Thanh Tú Võ Đạo Hội xuất phát, do Ngụy Bá Thiên và Triệu Thế Phương dẫn đầu, ầm ầm đi về hướng phủ Thiên Chủ. Đợi đến khi bọn họ quay về, chào đón bọn họ sẽ là tiếng reo hò của toàn bộ Thiên Phong thành!

Bình luận

Để lại một bình luận