Ngoại tam hợp, chú trọng tay và chân hợp nhất, khuỷu tay và đầu gối hợp nhất, vai và hông hợp nhất. Nội tam hợp, là tâm và ý hợp nhất, ý và khí hợp nhất, khí và lực hợp nhất.
Khí trong nội tam hợp, chính là hô hấp pháp. Thiếu hô hấp pháp, dù có được quyển sách này thì cũng khó luyện thành công.
Đừng nói đến cảnh giới đại thành ‘thông thấu lục hợp’, ngay cả nội tam hợp cũng không thể nào luyện thành.
“Nhập môn, tinh thông, tiểu thành, đại thành! Bạch Viên Phi Phong Chùy chia làm bốn cảnh giới, không biết Tần Hùng và Tôn mập mạp là cảnh giới gì?”
Lê Uyên có chút mê mẩn, đột nhiên, hắn giật mình, ánh mắt dừng lại ở một dòng chữ khiến hắn cực kỳ hứng thú:
“Luyện được thân hình như bạch viên, mới có thể uẩn huyết thành nội kình!”
Nội kình!
Lê Uyên lật tiếp, phía sau chỉ còn một tờ, không đề cập đến đấu pháp, cũng không nói gì thêm về nội kình, khiến hắn có chút tiếc nuối.
“Bạch Viên Phi Phong Chùy, dễ học khó tinh. Căn cốt hạ đẳng, một ngày đứng thung ba canh giờ, chùy pháp mười hai luyện, hai năm có lẽ nhập môn, bảy năm có lẽ tinh thông… Căn cốt trung đẳng, nửa năm hẳn có thể nhập môn, căn cốt thượng đẳng, hơn tháng có thể nhập môn!”
Lê Uyên khép lại quyển sách nhỏ.
Mười tám thức chùy pháp, luyện mười hai lần cũng phải hơn một canh giờ, đứng thung còn cần ba canh giờ, học đồ trung viện căn bản không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.
“Luyện như vậy, chỉ với thức ăn trung viện hiện tại thì thân thể sẽ không chịu nổi, có khi chưa luyện thành đã luyện phế trước…”
Lê Uyên thở dài trong lòng, tâm tư rời khỏi trung viện càng thêm bức thiết.
Biết được học đồ tiền viện mỗi ngày luyện bốn canh giờ, một ngày bằng mình ba ngày, hắn liền cảm thấy lãng phí thời gian.
Không thoát ly sản xuất, căn bản không có cách nào chuyên tâm luyện võ.
Ba miếng bạc nhị ca cho cũng không chịu nổi mức tiêu hao của luyện võ.
“Luyện võ cũng quá khó khăn, một môn Bạch Viên Phi Phong Chùy không có đấu pháp, cũng phải chia thành nhiều bộ phận truyền thụ như vậy.
Nhưng đây, mới chỉ là cơ sở mà thôi.
Thuốc bổ không nói, không đủ thịt để ăn, tiến độ liền quá chậm rồi…”
Lê Uyên thầm nghĩ, lại nhìn về phía phòng nhỏ còn chưa tắt đèn, trên cửa sổ giấy, mơ hồ có thể thấy được bóng người to lớn của Tôn mập mạp.
“Đao công nhập môn, hẳn là đủ rồi nhỉ?”
…
Ngủ không đến sáu giờ, Lê Uyên đã từ trên giường chung cỡ lớn bò dậy. Hắn mặc cả áo mà ngủ, lúc dậy rất tiện, nhưng vừa dậy, phía sau liền truyền đến tiếng nói.
“Ngươi mỗi ngày đều dậy sớm như vậy?”
Âm thanh của Ngưu Quý đè thấp giọng truyền đến.
“Ngẫu nhiên.”
Lê Uyên cũng không quay đầu, đẩy cửa mà ra.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetRạng sáng cuối mùa thu ngày càng lạnh, Lê Uyên làm nóng người trước, sau khi giãn gân cốt, hắn bắt đầu đứng thung, cũng có ý thức điều chỉnh hơi thở của mình.
Viên Lục Hô Hấp Pháp cũng không phức tạp, nhưng thói quen hít thở đã hình thành từ năm này qua tháng nọ rồi, hiện tại muốn điều chỉnh, thậm chí làm ngược, lại nào có đơn giản?
Lê Uyên thử nhiều lần, chỉ cảm thấy ngực khó chịu, còn chưa đứng đủ nửa canh giờ thì đã có chút không kiên trì nổi.
“Người bình thường sao có thể hít thở như vậy?”
Ấn ngực, Lê Uyên thả lỏng một hồi lâu mới tiếp tục thử, sợ mình tắc thở.
Sau mấy lần như thế, sắc trời đã sáng lên, trong phòng truyền đến tiếng học đồ khác mặc quần áo rời giường.
“Ngươi đi đâu?”
Thấy Lê Uyên rời khỏi sân, Ngưu Quý còn chưa thu công nhịn không được hỏi.
“Xin nghỉ!”
Lê Uyên trả lời một câu, xách búa đi tới trước tiểu viện của Tôn mập mạp.
Gà gáy ba lượt, Tôn mập mạp mới ngáp dài đẩy cửa đi ra, liếc thấy Lê Uyên liền không khỏi khẽ giật mình:
“Ngươi tới làm gì? Ngươi sẽ không cho rằng truyền ngươi Viên Lục Hô Hấp Pháp, thì ngươi sẽ không cần làm việc nữa chứ?”
“Tôn chưởng muôi, đệ tử muốn theo ngài học làm bếp.”
Lê Uyên cúi đầu, khom người nói.
Thân là học đồ trung viện, muốn cải thiện thức ăn, đề cao đãi ngộ, tự nhiên không vòng qua được vị chưởng muôi Tôn mập mạp này.
Vài ngày trước hắn mua dao chặt xương đồ tể chính là vì điều này.
Vốn hắn còn đang nghĩ đu bám giao tình trước, nhưng có chuyện tối hôm qua, hắn cảm thấy có thể thử một hai.
Dù không thành thì cùng lắm cũng chỉ đánh chửi một trận mà thôi, thành, thì giải quyết được vấn đề khẩn cấp của hắn.
Không dưỡng tốt thân thể, dinh dưỡng không theo kịp, thì cho dù có chùy pháp cấp tinh thông trên người, cũng không thi triển ra được mấy phần.
“Muốn làm học đồ của lão tử? Ngươi đúng là biết thuận quai chèo bò lên!”
Tôn mập mạp vừa muốn mắng vừa muốn cười, nhưng ngẫm lại Lê Lâm hào phóng, vẫn để lại chút đường sống:
“Tiền mà Nhị ca ngươi cho không đủ làm học đồ của ta, đây là chi phí ngoài…”
Lê Uyên chưa nói chuyện, chỉ là vươn tay về phía sau thắt lưng.
“Còn chưa đi?”
Tôn mập mạp không kiên nhẫn, khoát tay muốn đuổi người, lại đột nhiên sửng sốt, cơn tức lập tức dâng lên: “Hảo tiểu tử, dám lấy dao làm bếp của lão tử? Ngươi ngứa da rồi phải không?”
Xoẹt!
Lê Uyên từ sau lưng rút ra con dao bếp to bản của Tôn mập mạp, múa một đường hoa đao đẹp mắt trước khi cơn tức giận của y bùng lên.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.