Skip to main content

Chương 27: Lại bắt đầu bịa chuyện

10:20 chiều – 02/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Nửa khắc sau.

Tô Hạo đi tới bên ngoài thư phòng của Tô Minh.

Hắn gõ cửa, sau khi được cho phép mới bước vào.

“Gặp qua Nhị thúc, Tam thúc!”

Sau khi vào thư phòng, Tô Hạo lập tức hành lễ với hai người. Ai bảo hắn là vãn bối chứ, không hành lễ sao được?

“Phụ thân, tìm ta đến có chuyện gì sao?”

Sau khi hành lễ xong, Tô Hạo hỏi phụ thân hắn là Tô Minh, giọng điệu có vẻ rất tùy ý.

“Không phải ta tìm ngươi, là Tam thúc ngươi tìm ngươi.”

“Tam thúc tìm ta?”

Thần sắc Tô Hạo có chút nghi hoặc, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tam thúc Tô Vũ ở một bên.

Trong lòng hắn dâng lên cảm giác bất an, chẳng lẽ có chuyện không tốt gì xảy ra?

“Hạo nhi, tìm ngươi đến là để nói một chuyện. Vốn là muốn để ngươi ở Ty Bổ Khoái Phụ Thành một thời gian, sau đó mới tiến vào Trấn Phủ Ty!”

“Nhưng chuyện lần này của Tiểu Hầu gia đã khiến chúng ta cảnh giác, e rằng trong Trấn Phủ Ty ở quận phủ và Ty Bổ Khoái Phụ Thành đều đã có không ít người của Huyết Minh Giáo trà trộn vào.”

“Mà thực lực của ngươi quá yếu, ở hai nơi này e rằng đều có chút nguy hiểm, cho nên ta chuẩn bị để ngươi đến huyện thành bên dưới rèn luyện một phen!”

Tô Vũ trầm giọng nói.

“Huyện thành bên dưới?”

Tô Hạo vừa nghe thấy vậy thì trong nháy mắt đã bình tĩnh lại. Vừa rồi hắn còn tưởng rằng Tam thúc đã phát hiện ra điều gì đó.

Đi huyện thành bên dưới, trong lòng Tô Hạo rất hài lòng. Hắn vốn không muốn đi Trấn Phủ Ty, hơn nữa Phụ Thành này ở gần Tô gia, rất nhiều chuyện Tô Hạo đều không có cách nào thực hiện.

Đi huyện thành bên dưới, đó mới thật sự là trời cao mặc chim bay.

“Có điều, lý do này của các người hơi tổn thương người khác rồi đấy. Thực lực quá yếu ư? Dù sao ta cũng có thực lực Nhân cảnh tứ trọng!”

“Huống hồ, ta là người có đầu óc của thế kỷ 21, võ lực không được thì đầu óc cũng có thể dùng được mà?”

Đương nhiên đây là Tô Hạo thầm nghĩ trong lòng, hắn cũng không dám thể hiện ra ngoài.

“Ừ, Hạo nhi, ngươi đột phá đến Nhân cảnh tứ trọng rồi, thể phách cũng tăng lên không ít?”

Lúc này, phụ thân Tô Minh dường như phát hiện ra điều gì, có chút kinh ngạc nhìn Tô Hạo.

“Phụ thân, ngay cả điều này người cũng phát hiện ra, lợi hại thật!”

“Nói thật là tối nay trở về, ta vừa tu luyện đơn giản một chút đã đột phá rồi. Hóa ra tu luyện cũng đơn giản vậy sao?”

Tô Hạo đắc ý nói.

Phụ thân Tô Minh và hai vị thúc thúc của hắn lập tức nhìn nhau, tiến độ tu luyện như Tô Hạo đã hoàn toàn kéo chân đám hậu bối Tô gia rồi.

“Đúng rồi, ta nghe nói Tiểu Hầu gia Đông Phương Minh trúng độc?”

Tô Hạo nhỏ giọng hỏi.

“Đúng vậy, Tiểu Hầu gia trúng phải Hắc Huyết Độc của Huyết Minh giáo. Loại độc này chỉ có người của Huyết Minh giáo mới giải được. Lần này tam thúc ngươi và Tiểu Hầu gia cùng đi, cho nên chuyện này khiến Tô gia chúng ta có chút bị động. Tiểu tử ngươi sao lại quan tâm đến chuyện này?”

Phụ thân Tô Hạo có chút tò mò hỏi.

“Thật sự trúng độc rồi, tốt quá!”

Tô Hạo kêu lên.

“Tiểu tử thối, ngươi nói gì đấy?”

Tô Minh nghe Tô Hạo kêu lên thì lập tức gõ một cái vào đầu hắn.

Tô Hạo thét lên thảm thiết, nước mắt lập tức trào ra, trong lòng ấm ức vô cùng. Chẳng lẽ ta thể hiện quá mức rồi?

“Phụ thân, người cũng quá ác rồi. Gõ thêm cái nữa là ta chấn động não thật đấy. Đến lúc đó có khi ta không nhớ người là phụ thân ta luôn ấy chứ. Người cũng phải để ta nói hết lời đã chứ!”

Tô Hạo ấm ức nói.

“Tiểu tử ngươi, Tiểu Hầu gia trúng độc mà ngươi còn kêu tốt. Nếu để người có ý đồ nghe được, truyền đến tai Khấp Huyết Hầu thì e rằng bọn họ sẽ tưởng rằng Tô gia chúng ta thông đồng với Huyết Minh giáo, mưu tính Khấp Huyết Hầu phủ của bọn họ!”

Phụ thân Tô Minh nghiêm nghị nói.

“Nói nốt lời đi, nói xong thì cút ngay!”

Tiểu tử Tô Hạo này tuy được bọn họ yêu thích nhưng cũng có chút nói năng không kiêng kỵ gì. Nhìn hắn chỉ muốn nổi giận.

“Phụ thân, ngươi quá nóng vội rồi, hai người xem đây là vật gì?”

Tô Hạo chậm rãi lấy ra một lọ đan dược từ trong ngực. Trước khi đến, hắn đã lấy Giải Độc Đan từ trong kho vật phẩm ra, đặt vào trong lọ đan dược này.

“Đây là vật gì?”

Phụ thân Tô Minh nhìn lọ đan dược trong tay Tô Hạo, nghi hoặc hỏi.

“Bên trong là một viên Giải Độc Đan.”

“Giải Độc Đan!”

Tô Vũ ở một bên đứng bật dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt Tô Hạo, cầm lấy lọ đan dược.

Mở nắp bình, nhìn thấy bên trong có một viên đan dược phát ra quang hoa nhàn nhạt, không giống vật phàm, hắn đưa mũi ngửi miệng bình, sau đó cẩn thận quan sát.

“Vật này ngươi lấy ở đâu ra?”

Phụ thân Tô Minh lạnh giọng hỏi.

“Mấy năm trước, ta quen biết một du phương lão đạo, mua được từ hắn ta. Lão đạo đó cam đoan viên đan dược này có thể giải được vạn độc, cho nên lúc đó ta đã bỏ ra 1000 lượng bạc.”

“Ta thấy đan dược này không phải vật phàm, cho nên rất sảng khoái đưa cho đối phương 1000 lượng bạc, lấy được viên đan dược này. Vừa nghe nói Tiểu Hầu gia trúng độc, ta lập tức lấy bảo vật cất kỹ của mình ra. Phụ thân, mau đưa ta 1000 lượng, viên đan dược này sẽ thuộc về ngươi!”

Tô Hạo lại bắt đầu bịa chuyện.

“1000 lượng, ngươi đúng là phá gia chi tử! Một du phương đạo sĩ, hắn ta có thể có đan dược tốt gì chứ?”

Trong mắt Tô Minh như muốn phun ra lửa, 1000 lượng bạc, không phải con số nhỏ.

Tuy rằng Tô gia gia lớn nghiệp lớn, nhưng cũng không thể lãng phí tùy tiện như vậy.

“Đại ca, viên đan này không phải vật phàm, chỉ sợ 1000 lượng bạc, cũng chưa chắc mua được.”

Lúc này, Tô Vũ đưa lọ đan dược cho Tô Minh, để hắn phán đoán lại lần nữa.

“Ừm!”

Tô Minh nhận lấy lọ đan dược, nhìn Giải Độc Đan bên trong lọ, sắc mặt ngưng trọng, đan tỏa ra quang hoa, ắt không phải vật phàm, sau đó hắn đổ đan dược ra.

“Lão Nhị, ngươi am hiểu đan dược nhất, hãy xem xét công dụng của viên đan dược này!”

Tô Hoành tuy là tri phủ của Phụ Thành, nhưng hắn còn có một thân phận khác là đan sư. Thân phận này ở Tô gia cũng chỉ có số ít người biết.

Khi Tô Minh đổ đan dược ra, hai mắt Tô Hoành đã thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Giải Độc Đan trong tay Tô Vũ.

Giống như đang nhìn thấy kỳ trân dị bảo gì đó.

Hắn rất gấp gáp, nhưng lại cẩn thận cầm viên đan dược trong tay Tô Vũ lên, quan sát tỉ mỉ, lại ngửi thử, sau đó nhíu mày.

Dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lông mày dần dần giãn ra.

“Đại ca, có lẽ thứ này thật sự có thể giải được Hắc Huyết Độc trên người Tiểu Hầu gia!”

Tô Hoành trầm giọng nói.

“Cái gì, lão nhị, ngươi nói đan dược này có thể giải được Hắc Huyết Độc kia?”

Tô Minh và Tô Vũ đều tỏ vẻ kinh ngạc, tuy rằng bọn họ cũng nhìn ra đan dược bất phàm, nhưng không ngờ có thể giải được Hắc Huyết Độc trên người Tiểu Hầu gia.

“Đúng vậy, đan dược này không chỉ có thể giải được Hắc Huyết Độc của Tiểu Hầu gia, còn có thể giúp ta mượn đan dược này đột phá, bước vào hàng ngũ đan sư nhị giai hoặc tam giai, Hạo nhi, không ngờ ngươi lại có vận may thế này, nhị thúc phải cảm tạ ngươi rồi!”

Tô Hoành tỏ vẻ kích động, cẩn thận đặt đan dược vào trong đan bình, càng nghiên cứu, hắn càng khẳng định đan dược này bất phàm.

“Nhị thúc, cảm tạ thực tế chút đi, ta muốn ngân lượng!”

Tô Hạo cũng không ngờ rằng, một viên đan dược bình thường của Dược tộc, lại có thể giúp nhị thúc hắn thăng cấp, hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, cho nên hắn mặt dày nói.

Bình luận

Để lại một bình luận