Skip to main content

Chương 15: Tàng Bảo Đồ

12:47 sáng – 25/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Đợi đến khi hắn mở tờ giấy da trâu ra, đập vào mắt là một bức địa đồ cực kỳ tinh xảo, so với thứ mà Tống lão lưu lại trên đồng hồ cát thì chi tiết hơn nhiều, bên trên còn có đủ loại ký hiệu.

Trong gói giấy da trâu còn có một tờ giấy nhỏ.

Mở ra xem, nét chữ là của Tống lão.

“Lý Càn, nếu ngươi có thể tìm thấy vật này, chứng tỏ đã phá giải được câu đố. Chúc mừng ngươi, một đại cơ duyên đang chờ đợi ngươi, bất quá cơ duyên này ẩn chứa nguy hiểm trùng trùng, ngươi nhất định phải đợi đến khi trở thành nhập phẩm võ giả, rồi hãy dựa theo bức đồ này mà đi.”

Trong thư, Tống lão có nhắc đến lai lịch của tấm da trâu này, nghe nói là do một vị tiên thiên võ giả cường đại lưu lại từ rất nhiều năm trước, trước khi tọa hóa, vị tiên thiên võ giả này đem toàn bộ công pháp tài vật của mình giấu ở một nơi bí mật, cuối cùng đem tin tức về nơi giấu bảo tàng vẽ lên tấm da trâu này.

“Tiên thiên võ giả?”

Lý Càn lộ ra một tia kinh ngạc.

Tống lão từng nói với hắn một chút về cảnh giới võ đạo.

Tiên thiên võ giả so với nhập phẩm võ giả thì cường đại hơn rất nhiều.

Cái gọi là nhập phẩm võ giả, cũng chỉ là tầng thứ hậu thiên.

Trên hậu thiên cửu phẩm mới có tư cách bước vào tiên thiên chi cảnh.

Thần Kiếm Môn, uy chấn tam châu thập nhị quận, là một võ đạo tông môn cường đại, tự nhiên là có tiên thiên võ giả.

“Lão phu đã từng tìm được nơi giấu bảo tàng, đáng tiếc tu vi nông cạn, căn bản bất lực tiến vào, lấy làm tiếc nuối, liên quan đến sự tồn tại của tàng bảo đồ này, ngoại trừ lão phu, còn có mấy người biết, ngươi nhất định phải cẩn thận, chớ để lộ phong thanh, nếu không tất có phiền toái lớn.”

Lý Càn sắc mặt ngưng trọng.

Một tấm tàng bảo đồ của một vị tiên thiên võ giả cường đại lưu lại, giá trị ẩn chứa bên trong lớn đến mức có thể tưởng tượng được, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ đám chân truyền trưởng lão Thần Kiếm Môn kia, đều có thể nổi lòng tham.

“Cái chết của Tống lão, chẳng lẽ có liên quan đến tàng bảo đồ này?”

Lý Càn trong lòng khẽ động.

Nghĩ đến đây, hắn cẩn thận quan sát thông tin trên tàng bảo đồ, gắng gượng ghi nhớ.

Trí nhớ của hắn vốn dĩ đã không tệ.

Sau khi trọng sinh đến thế giới này, dường như được cường hóa, hắn gần như có thể gặp qua là không quên.

Nếu có thể, hắn cảm thấy hủy tấm tàng bảo đồ này mới là an toàn nhất.

Trong mắt hắn, dù cơ duyên mà tấm tàng bảo đồ này mang lại rất trân quý nhưng cũng đi kèm với nguy hiểm khôn lường.

Hắn có hệ thống tế khí, chỉ cần làm việc khiêm tốn, âm thầm tu hành, chắc chắn sẽ có ngày quật khởi.

Không cần thiết phải mạo hiểm.

“Cho nên, ta nên cố gắng không rời khỏi Thần Kiếm Môn.”

Lý Càn quyết định.

Hắn đột nhiên có hơi hiểu vì sao Tống lão ở cả đời trong Thần Kiếm Môn, thậm chí không dám tiết lộ sự thật là mình có người thân, chắc hẳn cũng biết được sự nguy hiểm mà tàng bảo đồ mang lại.

Chỉ có ở trong Thần Kiếm Môn mới là an toàn nhất.

Sau một hồi lâu, Lý Càn lặng lẽ ghi nhớ nội dung trên tàng bảo đồ, nhắm mắt lại hồi tưởng và phác họa lại một lần, sau đó đối chiếu với tàng bảo đồ, không có gì sót, hắn không hề do dự lấy một con dao nhỏ ra, cạo bỏ hết các đường nét trên tàng bảo đồ.

Toàn bộ tờ giấy da trâu không còn bất kỳ nội dung gì.

Dù vậy, hắn còn dùng dao cắt ra, đồng thời nghiền nát cả chiếc hộp, cuối cùng chôn xuống một cái hố, lấp đầy và đầm chặt lại.

Để không để lại dấu vết, hắn còn rắc một ít lá khô, cỏ vụn và đá cát để ngụy trang.

Sau khi trở lại gác chuông, Lý Càn vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục gõ chuông tu luyện đều đặn.

Cứ như vậy, hơn nửa năm trôi qua.

Dù hắn có xuống núi vài lần cũng không gặp lại Tống Oánh Oánh.

Tuy nhiên, Tống Oánh Oánh ở Bách Thảo Viên, chắc là sẽ không tệ.

Hơn nữa, bản thân hắn cũng không giúp được gì cho nàng.

Hơn nửa năm nay, ban đầu hắn còn hơi lo lắng cái chết của Tống lão có gây ra phiền toái gì không, nhưng mãi vẫn không có động tĩnh gì, ngoài Trần Dũng ra thì căn bản không có ai lên núi.

Buổi chiều.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Sau khi gõ chuông tu luyện.

Đột nhiên Lý Càn động ý niệm, triệu hồi giao diện hệ thống, xem thông tin mới nhất.

Ký chủ: Lý Càn.

Tu vi: Trúc Cơ (Nội Kình).

Tế khí: Thần Chung (Bảo vật 312/1000).

Võ công: Kiếm Thứ Quyền (Đại thành).

Hiện tại trong kỳ kinh bát mạch, đã đả thông được năm mạch là Dương Duy Mạch, Âm Duy Mạch, Dương Khiêu Mạch, Âm Khiêu Mạch, Đới Mạch, mà mạch thứ sáu là Xung Mạch cũng đã đả thông được hơn nửa, phỏng chừng mười ngày nửa tháng nữa là có thể đả thông hoàn toàn.

Chân chính khó đả thông nhất chính là Nhâm Đốc Nhị Mạch.

Đây cũng là kinh mạch then chốt để nội kình chuyển biến thành nội khí.

Nghe nói rất nhiều tạp dịch đệ tử, mười người thì có đến tám chín người bị kẹt ở Nhâm Đốc Nhị Mạch không cách nào đả thông.

Từ nội tức đến nội kình, còn có Hóa Kình Pháp.

Nhưng từ nội kình đến nội khí, cần có Luyện Khí Pháp, mà thứ này chỉ có nội công tâm pháp chân chính mới có.

Lý Càn có Thần Chung phụ trợ tu hành, đả thông Nhâm Đốc Nhị Mạch hẳn là không quá khó khăn.

Từ lầu chuông đi xuống, Lý Càn chuẩn bị nấu cơm tối, đột nhiên hắn khẽ động, nghe được bên ngoài có động tĩnh, liền đi ra ngoài, chỉ thấy một người đang đi về phía lầu chuông.

Là một lão giả râu đen, một thân hôi bào, bước đi như bay.

Lý Càn chưa từng gặp qua.

Giờ phút này đột nhiên tới lầu chuông, hắn không khỏi cảnh giác.

“Không biết tiền bối tới lầu chuông, có chuyện gì?”

Lý Càn chủ động lên tiếng hỏi.

“Tiểu ca, lão phu tới tìm Tống lão nhân, hắn đâu?”

Lão giả râu đen vuốt râu, cười nói.

“Tiền bối, hơn nửa năm trước Tống lão đã ra ngoài, vẫn chưa về, ngài không biết sao?”

Lý Càn lộ vẻ kinh ngạc nói.

“Ra ngoài? Lâu vậy rồi sao?”

Lão giả râu đen rất bất ngờ, “Hắn không truyền tin tức gì về sao? Hoặc là, trước khi đi, hắn không nói với ngươi khi nào trở về?”

“Không có, trước khi đi Tống lão chỉ nói với ta, nếu ông ấy không về, ta chỉ có thể tới tạp dịch đường lãnh nguyệt bổng vật tư cùng điểm cống hiến. Những thứ khác cũng không có dặn dò gì.”

Lý Càn lắc đầu nói.

Hắc tu lão giả nhìn Lý Càn, tựa hồ muốn nhìn rõ Lý Càn có nói dối hay không.

Tuy ánh mắt hắc tu lão giả rất có cảm giác áp bức, Lý Càn vẫn lạnh nhạt ứng đối, để tránh bị đối phương nhìn ra sơ hở.

May là hắn hai đời làm người, chẳng phải thiếu niên đơn thuần.

“Thì ra là thế.”

Hắc tu lão giả không nhìn ra đầu mối gì, nghĩ đến Tống Thế Kiệt lão già kia, cũng không thể thật sự tin tưởng một tên tạp dịch đệ tử mới vào Chung Lâu được mấy tháng.

Hắn nở nụ cười, lấy ra một bình thuốc, ném cho Lý Càn, “Khí huyết hoàn này, xem như là chút lễ gặp mặt của lão phu.”

Lý Càn nhận lấy bình thuốc, như được sủng ái mà lo sợ, “Tiền bối, vãn bối vô công bất thụ lộc.”

“Được rồi, cầm đi, nếu Tống lão nhi kia có trở lại, hoặc mang về tin tức gì, ngươi phải lập tức đến Tạp Dịch Đường nói cho lão phu. Lão phu là quản sự Tạp Dịch Đường, họ Triệu.”

Hắc tu lão giả khoát tay, sau đó xoay người rời đi.

Lý Càn nhìn bình thuốc trong tay, hóa ra là dùng để mua chuộc mình.

Khí huyết hoàn sao?

Lý Càn đây là lần đầu tiên nhận được đan dược, cũng chỉ là ăn qua dược thiện, hoặc là mấy khối nhỏ thịt thú khô mà thôi.

Liên quan tới đan dược, chỉ có Tống lão từng nhắc qua, nghe nói những đệ tử chính thức tu hành, sẽ có chuyên môn đan dược cung ứng.

Bình luận

Để lại một bình luận