Skip to main content

Chương 13: Thư của Tống lão

12:46 sáng – 25/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

Chạng vạng, giờ Mùi.

Chung lâu.

Lý Càn bày khai giá thế, vịn lấy côn gỗ, sắc mặt nghiêm nghị.

Bỗng nhiên, hắn khẽ động tai, nghe thấy tiếng cát trong sa lậu sắp cạn.

Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên vặn vẹo eo đùi, lấy khởi thủ thức của Kiếm Thứ Quyền, thôi động côn gỗ, mang theo khí thế nhất vãng vô tiền, hung hăng hướng về phía thần chung lao tới.

Một tiếng chuông thanh việt, vang vọng giữa quần sơn.

Ngay sau đó tiếng thứ hai lại vang lên.

Liên tục năm tiếng, chuông ngân chẳng dứt.

Lý Càn chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết nội kình sôi trào.

Đây là do đặc tính của tiếng chuông dẫn phát.

Lập tức hắn liền diễn luyện Kiếm Thứ Quyền ngay trên đài gác chuông, tiếng gió vù vù ẩn ẩn truyền ra, liên miên không ngừng.

Bỗng nhiên một thanh âm vang lên dưới lầu chuông.

“Này, có ai không?”

Lý Càn nghe tiếng dừng luyện quyền, đi đến bên đài nhìn xuống, liền thấy một thiếu niên đang đứng.

“Ngươi là Lý Càn?”

Thiếu niên kia hỏi.

“Phải, có chuyện gì?”

Lý Càn gật đầu nói.

“Ta là đệ tử Tạp dịch đường, có một nữ tử, nói là người nhà của ngươi, có chuyện quan trọng muốn gặp ngươi.”

Thiếu niên kia nói.

“Người nhà?”

Lý Càn sửng sốt.

Người nhà nào?

Không đúng, thân thể này quả thật có người nhà, thậm chí còn xuất thân từ đại gia đình.

Chẳng qua thân mẫu qua đời sớm, phụ thân vẫn luôn không thích hắn, lại bị kế mẫu âm thầm khi dễ, sống rất không như ý, cho nên mới lén từ trong nhà chạy ra, tham gia khảo hạch nhập môn Thần Kiếm Môn.

Lý Càn trọng sinh đến thân thể này, đối với cái nhà kia lại càng không có tình cảm.

Lâu như vậy, hắn suýt quên mất thân thể này còn có người nhà.

Không đúng.

Hắn tới Thần Kiếm Môn làm đệ tử tạp dịch, căn bản không hề liên hệ qua với cái nhà kia?

Mang theo nghi hoặc, Lý Càn vội vàng theo thiếu niên xuống núi, đi tới Tạp dịch đường.

Trong Tạp dịch đường, một thiếu nữ có vẻ chật vật đứng ngồi không yên, khi nàng nhìn thấy Lý Càn, liền hỏi: “Ngươi là Lý Càn?”

“Đúng vậy, ngươi là ai?”

Lý Càn gật đầu, rồi hỏi.

Trong ký ức của tiền thân, dường như chưa từng gặp qua thiếu nữ này?

“Bao lâu thì chỉnh lại đồng hồ cát một lần?”

Thiếu nữ bỗng hỏi một câu chẳng liên quan gì.

Lý Càn khựng lại một chút, sau đó mới phản ứng, thiếu nữ này chắc chắn không phải do nhà phái tới.

Mà là có quan hệ với Tống lão.

Nếu không, nàng sẽ không hỏi như vậy.

Rõ ràng là đang thăm dò thân phận của Lý Càn.

Điều này làm hắn khẽ động, chẳng lẽ Tống lão đã xảy ra chuyện?

Nếu không, sao thiếu nữ này lại cẩn thận như vậy.

“Mười ba ngày.”

Lý Càn trả lời.

Đây là điều Tống lão dạy hắn.

“Lý Càn, đây là gia gia nhờ ta giao cho ngươi.”

Thiếu nữ lấy ra một phong thư nhàu nát, đưa cho Lý Càn.

Gia gia?

Lý Càn càng thêm nghi hoặc.

Chẳng phải Tống lão không vợ, không con sao?

Sao lại lòi ra một đứa cháu gái?

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hắn nhận thư, nhưng không mở ra xem, mà hỏi: “Tống lão đâu?”

“Gia gia… mất rồi.”

Trên mặt thiếu nữ thoáng lộ vẻ bi thương, nhưng ngay lập khắc khôi phục lại vẻ bình tĩnh.

Tống lão mất rồi?
Trong lòng Lý Càn chấn động.

Dù Tống lão đã gần tám mươi, nhưng tập võ nhiều năm, thân thể vẫn còn rất tráng kiện, sao lại đột ngột qua đời như vậy?

Hắn nhìn phong thư trong tay, hít sâu một hơi, cẩn thận mở ra, đọc nội dung bên trong.

“Lý Càn, đây là cháu gái ruột của lão phu, Tống Oánh Oánh, hứa gả cho ngươi làm thê tử, ngươi thấy thế nào?”

Lý Càn ngây ra như phỗng.

Thiếu nữ Tống Oánh Oánh ngồi đối diện dường như đã sớm biết nội dung trong thư, thấy vẻ mặt của Lý Càn, không khỏi cúi đầu, hai má ửng đỏ.

“Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, cũng không sao. Nể mặt lão phu, mong ngươi chiếu cố Oánh Oánh đôi chút. Lão phu cho ngươi một trường cơ duyên, trên đài tháp chuông, cát chảy hết, giờ Thìn hai tiếng đáng vạn kim, tự mình lĩnh ngộ đi.”

“Nhớ kỹ, thân là tạp dịch đệ tử Thần Kiếm Môn, phải cẩn thận một số người ở Tạp Dịch Đường. Một ngày chưa thành đệ tử chính thức, chớ tin tưởng bất kỳ ai, cố gắng đừng rời khỏi Thần Kiếm Môn, nếu phải rời đi, cũng phải cẩn thận vạn phần.”

“Ai, nếu lão phu có thể sống thêm vài năm thì tốt rồi.”

Xem xong thư vừa đưa tới, Lý Càn lộ vẻ trầm tư.

Đây là bút tích của Tống lão.

Hắn từng thấy Tống lão viết qua.

Thậm chí Tống lão còn đặc biệt nhắc nhở hắn, nhất định phải nhận ra loại bút tích này.

Do đó có thể thấy, ngay từ lúc đó, Tống lão đã chuẩn bị cho ngày hôm nay.

“Tống lão đã chết như thế nào?”

Lý Càn ngẩng đầu nhìn bạch y nữ tử Tống Oánh Oánh, liền vội vàng hỏi.

Bạch y nữ tử Tống Oánh Oánh lại lắc đầu, dường như không muốn nói.

“Tống lão ở trong thư, bảo ta chăm sóc ngươi…”

Lý Càn cũng không hỏi thêm, chuyển đề tài.

“Gia gia đã đổi cho ta một tấm lệnh bài thân phận đệ tử tạp dịch không ghi danh, sau này hy vọng… Lý đại ca chiếu cố nhiều hơn.”

Nàng vừa nói vừa đỏ bừng hai má.

Có hai con đường để trở thành đệ tử tạp dịch, một là tham gia khảo hạch, yêu cầu thấp hơn đệ tử chính thức nhiều.

Thứ hai là tiêu hao điểm cống hiến tông môn, đổi lấy lệnh bài thân phận đệ tử tạp dịch không ghi danh.

Tấm lệnh bài thân phận không ghi danh này, có nghĩa là Tạp dịch đường của Thần Kiếm Môn, chỉ nhận lệnh bài không nhận người.

Chỉ cần cầm lệnh bài thân phận đệ tử tạp dịch không ghi danh, sau khi đăng ký vào danh sách ở Tạp dịch đường, liền có thể thuận lợi trở thành đệ tử tạp dịch.

“Tống Oánh Oánh, nếu ngươi lấy thân phận người nhà đến tìm ta, vậy quan hệ của chúng ta với bên ngoài, cứ lấy danh nghĩa biểu huynh muội đi.”

Lý Càn suy nghĩ rồi nói.

Tống lão để Tống Oánh Oánh lấy thân phận người nhà của Lý Càn đến tìm hắn, cho thấy bên Tạp dịch đường này, chắc chắn tồn tại một loại nguy hiểm nào đó mà hắn không biết.

Hơn nữa, Tống lão ở trong thư cũng nhắc nhở hắn phải cẩn thận một số người ở Tạp dịch đường.

Điều này không khỏi khiến hắn suy đoán, cái chết của Tống lão, có liên quan đến một số người ở Tạp dịch đường hay không?

“Ta cũng đang có ý này.”

Tống Oánh Oánh cúi đầu nói.

Gia gia đã nói với nàng, nếu Lý Càn đồng ý, ở trong Tạp dịch đường, nàng sẽ lấy thân phận vị hôn thê của Lý Càn.

Hiện tại Lý Càn nói ra thân phận biểu huynh muội, nàng đã hiểu ý của Lý Càn.

Đồng thời trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp Lý Càn, hoàn toàn không hiểu gì về hắn, nếu vì lời của gia gia mà gả mình cho Lý Càn, trong lòng nàng cũng có chút khó chịu.

Chẳng qua nàng là người hiếu thuận, sẽ không làm trái quyết định của gia gia.

Càng hiểu được khổ tâm của gia gia.

Dù sao gia gia cũng đã nói với nàng, thiên phú võ đạo của Lý Càn rất cao, hy vọng trở thành đệ tử chính thức của Thần Kiếm Môn rất lớn.

Ngược lại nàng… theo lời gia gia, tư chất quá mức tầm thường.

Nếu không, gia gia đã sớm đưa nàng vào Thần Kiếm Môn.

Đổi lấy thân phận đệ tử tạp dịch của Thần Kiếm Môn, cũng chỉ là để phòng cho bất trắc mà thôi.

“Vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là biểu muội.”

“Biểu ca.”

Tống Oánh Oánh gật đầu gọi.

Lý Càn lại nhìn qua phong thư, sau khi nhớ kỹ toàn bộ nội dung, liền vo thành một đoàn, vận chuyển nội kình trong cơ thể, dùng sức bóp một cái, nội kình chấn động, liền đem giấy đoàn chấn thành mảnh vụn.

Nội dung của phong thư này chắc chắn không thể tiết lộ ra ngoài.

Nếu không sẽ sinh ra phiền phức.

Không có phong thư này, ngoại trừ hắn, không ai biết thân phận thật sự của Tống Oánh Oánh.

Bình luận

Để lại một bình luận