“Vương tướng!”
“Nếu bởi vì chi tiêu quốc khố mà khiến cho những tướng sĩ anh dũng chiến tử bị bạc đãi, vậy sẽ khiến toàn quân tướng sĩ lạnh lòng.” Úy Liễu xoay đầu, hướng về Vương Oản nói.
“Tước vị như thế, hậu cần quân cùng chính quy quân chế độ như thế.”
“Nếu đều có thể thay đổi, vậy sau này còn lấy gì để quy chế ước thúc?” Vương Oản không chút thay đổi nói.
Úy Liễu khẽ cười một tiếng: “Quy chế ước thúc đích xác nên là trước tiên, nhưng hậu cần quân cũng là quân nhân, bọn họ vốn dĩ trách nhiệm là xử lý hậu cần, nhưng lại ra chiến trường, bọn họ vì nước mà chết, thuộc về chủ chiến nhuệ sĩ trận vong trợ cấp cũng nên có bọn họ một phần, Đại Tần cường thịnh, binh phong cường thịnh, tướng sĩ sĩ khí cường thịnh.”
Dứt lời.
“Ở nhân tình thượng có lẽ là có thể, nhưng ở quốc pháp thượng lại là không thể.”
“Úy đại nhân chấp chưởng quân công thưởng phạt, hẳn là rõ ràng điểm này, càng nên biết được ta Đại Tần động binh quốc lực tổn hao to lớn.” Vương Oản vẫn như cũ không thay đổi.
Nhưng lúc này!
Doanh Chính mở miệng nói: “Được rồi!”
“Đại vương!”
Vương Oản cùng Úy Liễu khom người bái một cái.
“Quốc pháp quy chế không thể làm trái, nhưng tướng sĩ vì nước mà chết càng không thể bạc đãi, lấy tước vị nhuệ sĩ trợ cấp một nửa cấp cho những tướng sĩ vì nước tận trung này trợ cấp.”
“Đây cũng coi như quả nhân cho bọn hắn một cái công đạo.” Doanh Chính chậm rãi mở miệng nói.
Xem như thuận miệng, kỳ thật đã định.
“Đại vương thánh minh.” Úy Liễu lập tức bái một cái, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Mà Vương Oản thì là có chút trầm mặc.
“Tướng bang, ngươi có thể nghe rõ?” Doanh Chính nhíu mày, nhìn về phía Vương Oản.
Đối mặt Doanh Chính uy nghiêm, Vương Oản cũng chỉ có thể khom người bái một cái: “Lão thần đã hiểu.”
“Được rồi.”
“Chư khanh nếu không có tấu, bãi triều đi.”
“Hạ đại y nhập Chương Đài cung nói chuyện.” Doanh Chính đứng lên, vung tay lên.
Sau đó.
Doanh Chính trực tiếp xoay người rời khỏi Tần vương đại điện.
“Cung tiễn đại vương.”
Quần thần đồng thanh cao giọng nói.
Sau khi Doanh Chính rời khỏi.
“Úy đại nhân.”
“Ngươi không làm chủ thì không biết củi gạo đắt đỏ.”
“Đại Tần ta xuất binh đánh Hàn đã ba tháng, trong ba tháng này, ba mươi vạn đại quân mỗi ngày hao tổn lương thảo ngươi biết có bao nhiêu không?”
Vương Quản đi đến bên cạnh Úy Liễu, hừ lạnh một tiếng, vô cùng bất mãn.
“Ta tuy không làm chủ, nhưng cũng biết rõ quốc lực Đại Tần.”
“Diệt Hàn tuy sẽ hao tổn đôi chút quốc lực, nhưng còn xa mới đạt đến mức tổn thất to lớn như lời tướng bang.”
“Bấy nhiêu năm qua, chẳng lẽ lương thảo, vật tư mà tiền tướng bang tích trữ cho Đại Tần đã bị đương nhiệm tướng bang hao tổn hết rồi sao?”
“Hay là đương nhiệm không bằng tiền nhiệm?” Úy Liễu cười lạnh một tiếng, phất tay áo, xoay người rời đi.
Bị Úy Liễu châm chọc như vậy, sắc mặt Vương Quản trở nên vô cùng khó coi, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Có lẽ.
Đây chính là sự va chạm giữa tầng lớp quý tộc cũ và quý tộc mới dưới triều đình Đại Tần nhìn có vẻ bình tĩnh đoàn kết.
Từ sau khi Tần Vương đích thân chấp chính, Tần Quốc đã đón nhận một sự thay đổi to lớn.
Vốn dĩ trong triều, tông thất và quý tộc lâu đời của Tần Quốc nắm quyền, nhưng Doanh Chính giữ vững quan điểm trọng dụng người tài, không câu nệ, cầu hiền khắp thiên hạ, khách nước ngoài cũng đều được trọng dụng.
Hiện nay trong triều đình Đại Tần đã chia thành hai phe.
Quý tộc cũ và quý tộc mới, lợi ích đan xen, tranh giành quyền lực, khiến cho bọn họ căm ghét lẫn nhau.
Mà Doanh Chính đương nhiên là nhìn thấu tất cả, nhưng không ngăn cản, vương quyền chính là như vậy, điều khiển bề tôi.
Tẩm cung của các đời Tần Vương.
Chương Đài Cung!
“Hạ đại y đến.”
Ngoài điện, Triệu Cao cao giọng hô.
Hạ Vô Thả sải bước tiến vào trong cung điện.
Theo sau Hạ Vô Thả tiến vào.
Doanh Chính đang đứng chờ trong điện phất tay.
Triệu Cao lập tức khom người gật đầu, từ từ đóng cửa điện lại.
“Nhạc phụ.”
Doanh Chính ôn hòa lên tiếng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Đại vương.”
Hạ Vô Thả cũng khom người đáp lễ.
“Lần trước gặp ngươi đã là một tháng trước, nhạc phụ thật sự chán ghét gặp cô đến vậy sao?” Doanh Chính có chút bất lực nói.
“Đại vương suy nghĩ nhiều rồi.”
“Ngươi hiểu rõ tính cách của lão thần, xưa nay lão thần vốn không ưa chuyện triều chính, lại càng không thích chuyện vương cung.”
“Chuyên tâm nghiên cứu y thuật mới là tâm nguyện của lão thần.” Hạ Vô Thỉ mỉm cười đáp.
Nghe vậy!
Doanh Chính cũng chỉ mỉm cười, mang theo một chút tiếc thương: “Nếu có thể, nhạc phụ hãy năng vào cung, những năm gần đây bên cạnh cô thực sự không còn ai có thể cùng cô tâm sự thật lòng.”
“Được!”
Hạ Vô Thỉ không nói nhiều, trực tiếp gật đầu.
Thấy vậy.
Nụ cười trên mặt Doanh Chính càng thêm rạng rỡ.
“Việc tân y thuật của quân y doanh có bao nhiêu người biết?” Doanh Chính hỏi.
“Triệu Phong đã truyền lại Phùng Hợp Thuật cùng Thối Hỏa Tiêu Độc Thuật cho Trần phu tử, đệ tử của ta lại truyền thụ những thứ này cho các quân y.” Hạ Vô Thỉ nói.
“Y thuật này, lại có thể giảm bớt thương vong trong quân ta nhiều như vậy.”
“Thật là xưa nay chưa từng có.” Doanh Chính cảm thán nói.
“Nếu không phải như vậy, lão thần đã chẳng tiến cử hắn với Đại vương.”
“Hơn nữa, hắn truyền thụ y thuật mà không hề đòi hỏi điều kiện gì.”
“Đệ tử của lão thần đối với hắn chỉ có một câu đánh giá, y giả nhân tâm.” Hạ Vô Thỉ mỉm cười nói.
“Nhạc phụ có phải đã động tâm tư muốn thu hắn làm đệ tử?” Doanh Chính liếc mắt một cái liền nhìn thấu, cười nói.
“Đúng vậy!”
“Lão thần vốn tưởng rằng y thuật của mình cả đời này đã đạt tới đỉnh cao, không ngờ nhân ngoại hữu nhân.”
“Trần phu tử nói y thuật của hắn tuy chẳng tính là cao minh, nhưng đối với y đạo lại có kiến giải độc đáo, chỉ cần được chỉ dạy, ắt sẽ thành đại y.” Hạ Vô Thỉ quả quyết nói.
Nghe vậy!
Doanh Chính lại có chút hổ thẹn: “Hắn dũng mãnh vô song, Vương Tiễn còn đích thân dâng tấu xin lệnh, năng lực của hắn nếu dùng làm quân y thì quá mức đáng tiếc, hiếm khi nhạc phụ mở lời, lần này cô lại không thể thành toàn cho người rồi.”
“Đại vương nói quá rồi.”
“So với bồi dưỡng một viên dũng tướng, bồi dưỡng ra một đại y quả thực chẳng thấm vào đâu.” Hạ Vô Thỉ cười nói.
“Nhạc phụ.”
“Hiện tại cô đã bắt đầu hành trình thống nhất thiên hạ.”
“Diệt Hàn chỉ là bước đầu.”
“Bước tiếp theo chính là Triệu.”
“Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ khiến nhạc phụ toại nguyện.” Doanh Chính ngưng mắt nhìn Hạ Vô Thả, mang theo một lời hứa hẹn.
……
Dương Thành, quận thú phủ!
“Bẩm Lý tướng quân.”
“Hậu cần quân đồn trưởng Triệu Phong đã tới.” Vương Yên dẫn Triệu Phong tiến vào trong điện, ôm quyền chắp tay nói.
“Gặp qua Lý tướng quân.”
Triệu Phong lập tức khom người, ôm quyền thi lễ.
Nếu như không có tước vị, chỉ là hậu cần quân bình thường, khi gặp cấp trên đều phải hành quỳ lễ.
Nhưng hiện tại Triệu Phong có tước vị, cho dù diện kiến Tần Vương cũng chỉ cần khom người tham bái.
Nghe vậy.
Lý Đằng ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Phong, quan sát một lát rồi cười nói: “Không ngờ ngươi lại trẻ tuổi như vậy, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.”
“Trong lịch sử, diệt Hàn là do Tần Thủy Hoàng dùng Nội Sử Đằng làm tướng, người này tên là Lý Đằng, chẳng lẽ sau này quan cư Nội Sử?”
Nhìn Lý Đằng trước mắt, Triệu Phong không khỏi thầm nghĩ.
Đối với Triệu Phong mà nói, người trước mắt chính là nhân vật lịch sử còn sống sờ sờ.
Cũng coi như là một nhân vật có chút ghi chép trong lịch sử.
Cẩn thận ngẫm lại.
Đây cũng coi như là nhân vật lịch sử có danh tính đầu tiên mà Triệu Phong chân chính gặp qua.
Còn Bạo Diên?
Chắc không tính đâu nhỉ.
Dù sao chỉ một thoáng đối mặt đã bị hắn chém đầu rồi.
“Lý tướng quân quá khen.” Triệu Phong lập tức khiêm tốn đáp lễ.
……
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.