Chiến tranh!
Đối với binh tốt bình thường mà nói, căn bản không phân định đúng sai.
Tất cả những điều này đều là do vương quyền và những kẻ bề trên phát động chiến tranh để khuếch trương bờ cõi.
Dã tâm!
Lợi ích!
Thiên hạ chi quyền!
Đây đều là những thứ khu sử.
Nhưng đối với binh tốt bình thường, sinh ly tử biệt, bào trạch chi tình khiến bọn họ sinh ra thù hận, đây có lẽ cũng là điều mà những kẻ bề trên có thể lợi dụng.
Nhìn đầu của Bạo Diên.
Binh tốt xung quanh đều lộ vẻ chấn kinh, nhìn về phía Triệu Phong ánh mắt càng thêm kính sợ.
Chỉ thấy vị quân hầu lúc nãy quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Triệu Phong.
“Hậu cần quân đệ ngũ quân hầu Lư Hạo thay mặt cho tất cả các tướng sĩ Hậu cần quân đã tử trận, tạ ơn Triệu huynh đệ.” Quân hầu lớn tiếng nói, vô cùng trịnh trọng.
“Phiền Lư quân hầu đem đầu người này dâng lên.”
“Dùng đầu người này bẩm báo chiến quả của Hậu cần quân ta, bẩm báo sự anh dũng của tướng sĩ Hậu cần quân ta, Hậu cần quân ta tuy tan tác, nhưng tuyệt đối không làm mất đi uy danh của quân nhân Tần quốc.” Triệu Phong đưa đầu của Bạo Diên cho Lư Hạo.
Đầu người này.
Có lẽ là chiến công mà Triệu Phong lập được.
Nhưng cũng có thể coi là của Hậu cần quân.
Dựa vào đầu người này, cũng sẽ khiến cho uy danh của Hậu cần quân vang xa.
Khiến cho tất cả mọi người đều biết Hậu cần quân tuy bị đánh lén ở Dương Thành, nhưng vẫn gắng gượng chống đỡ, thậm chí còn đối đầu trực diện với Hàn tinh nhuệ do Hàn Thượng tướng quân thống lĩnh mà không bại, còn chém được Bạo Diên.
Lư Hạo hai tay trịnh trọng nhận lấy đầu của Bạo Diên.
“Xin Triệu huynh đệ yên tâm.”
“Ta nhất định sẽ đem đầu người này dâng lên.”
“Chiến công thuộc về Triệu huynh đệ, tất cả các đồng đội đều tận mắt chứng kiến, ta sẽ bẩm báo lại một cách trung thực.” Lư Hạo trịnh trọng nói.
Một bên khác!
Nơi đóng quân.
“Quân hầu trưởng.”
“Người của y doanh thuộc Hậu cần quân đã đến, hiện đang cứu chữa thương binh.”
“Ngoài ra.”
“Lý tướng quân cũng đã đích thân đến.” Một quân hầu bẩm báo với Vương Yên.
“Lần này sự tình quá lớn.”
“Tuy nói lần này tập kích Hàn quân đã diệt, nhưng Đại Tần ta đây tổn thất cũng không ít.” Vương Yên cau mày nói.
“Quân Hầu trưởng.”
“Tình huống nơi đây đã bẩm báo cho Thượng tướng quân.”
“Nếu không ngoài dự đoán, lần này Lý tướng quân ắt bị nghiêm trị.” Một Quân Hầu bên cạnh lộ vẻ lo lắng nói.
Nghe vậy!
Vương Yên cũng không lên tiếng.
Lần này Dương Thành bị đánh úp, hơn nữa còn từ trong đánh ra, tuy rằng có Bạo Diên giấu diếm Hàn quân chi kế, nhưng suy cho cùng vẫn là do Lý Đằng tham công liều lĩnh, nếu như lưu lại nhiều hơn một chút nhuệ sĩ sự tình căn bản sẽ không như thế.
Sẽ không có vượt qua vạn chúng tướng sĩ bỏ mạng trong tay Hàn quân.
“Ít nhất một chi này Hàn quân diệt, Bạo Diên cũng chết.”
“Đại Tần ta đây bớt đi một đại địch.”
“Chiến trường tình huống thống kê ra chưa?” Vương Yên hỏi.
“Đây là cơ sở chiến quả, liên quan giết địch số lượng, về phần ta quân tổn thất còn tại thống kê bên trong.”
Một bên Quân Hầu xuất ra một phong thẻ tre, cung kính đối Vương Yên đưa tới.
Vương Yên tiếp nhận xem.
“Bạo Diên không hổ là Hàn Thượng tướng quân, giỏi dùng binh, giấu binh, tám ngàn Hàn quân toàn bộ ẩn thân tại Dương Thành, để Đại Tần ta đây ăn một vố đau.” Vương Yên nói.
“Đúng rồi Quân Hầu trưởng.”
“Nơi này còn có một phong chiến báo ngoài lề, phong chiến báo này có chút làm người khó có thể tin tưởng.”
Làm Vương Yên sau khi xem xong, một bên Quân Hầu lại xuất ra một phong chiến báo.
“Khó có thể tin tưởng?” Vương Yên vẻ mặt kinh ngạc.
“Một cái Hậu Cần quân bên trong Đồn trưởng trảm địch gần ba trăm người.” Quân Hầu nghiêm mặt nói.
“Một người trảm địch ba trăm người?”
“Phong chiến báo này có phải có nhầm lẫn hay không? Hơn nữa lần này chiến cuộc hỗn loạn như vậy, làm sao thống kê tỉ mỉ như thế?” Vương Yên cau mày, lập tức hỏi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Quân Hầu trưởng.”
“Chiến báo tuyệt đối không có bất kỳ sai lầm.”
“Bởi vì bị này Hậu Cần quân Đồn trưởng giết chết người đều có một cái đặc thù giống nhau, tất cả đều là đầu mình hai nơi.”
Sau nửa ngày kiểm kê, tổng cộng có hai trăm tám mươi lăm cỗ thi thể Hàn binh không đầu, tất cả đều bị một kiếm chém bay đầu, sau khi thống kê, thuộc hạ còn đặc biệt tìm đám binh lính Hậu cần quân còn sống để hỏi thăm, bọn hắn đều tận mắt chứng kiến sự dũng mãnh của vị đồn trưởng kia. Quân hầu nói chắc nịch.
“Một dũng sĩ như vậy lại ở trong Hậu cần quân.”
“Chém gần ba trăm địch.”
“Khắp thiên hạ, từ xưa đến nay, chưa từng có ai làm được điều này?” Vương Yên cũng lộ vẻ kinh hãi.
“Chiến báo này quả thực quá mức kinh người.” Quân hầu cung kính hỏi.
“Cứ theo sự thật thượng tấu.”
Vương Yên nói ngay, sau đó lại nhìn quân hầu: “Binh lính chém Bạo Diên đã tìm được chưa?”
Khi đưa ra câu hỏi này.
Trong lòng Vương Yên cũng tràn đầy chờ mong.
Trước đó chiến trường hỗn loạn, hơn nữa số người không ít.
Vương Yên còn chưa kịp cảm tạ ân cứu mạng của đối phương, nay chiến sự kết thúc, nàng tự nhiên lập tức sai người đi tìm.
Nghe vậy.
Quân hầu bên cạnh nở một nụ cười cổ quái.
Sau đó vỗ tay một cái.
Một binh lính trực tiếp ôm một hộp gỗ tới.
“Quân hầu trưởng.”
“Đây là thủ cấp của Bạo Diên.”
“Về phần người chém Bạo Diên chính là dũng tốt đã giết gần ba trăm người kia, hắn tên là Triệu Phong.”
“Lần này sở dĩ chúng ta có thể nhanh chóng giải quyết đám Hàn quân này, tất cả đều là nhờ Hậu cần quân liều chết chống đỡ, cầm chân Hàn quân, mà người đầu tiên xông ra chính là vị đồn trưởng tên Triệu Phong này.”
“Chiến công lần này, Triệu Phong cư công chí vĩ.” Quân hầu cung kính bẩm báo.
“Triệu Phong, đồn trưởng Hậu cần quân.” Vương Yên lẩm bẩm, trong mắt mang theo một tia hiếu kỳ.
“Quân hầu trưởng.”
“Những điều này có phải đều phải bẩm báo trung thực không?” Quân hầu bên cạnh hỏi.
“Tất cả đều bẩm báo trung thực.” Vương Yên lập tức gật đầu.
“Vâng.” Quân hầu cung kính lĩnh mệnh, liền chuẩn bị xoay người rời đi.
“Khoan đã.” Vương Yên gọi hắn lại.
“Quân Hầu trưởng còn có chuyện gì sao?” Quân Hầu xoay người hỏi.
“Triệu Phong hiện đang ở đâu?”
“Nói ra thì.”
“Hắn đối với ta có ân cứu mạng, ta lý nên đi cảm tạ một phen.” Vương Yên hỏi.
“Hậu cần quân tướng sĩ còn sống đều mang trên mình vết thương, hiện giờ đều ở thương binh doanh.” Quân Hầu đáp.
“Được.”
Vương Yên gật đầu.
Trong thương binh doanh!
“Tiểu huynh đệ, thân thể ngươi quả thật lợi hại, trúng năm mũi tên nhưng không có chỗ nào có thể làm tổn thương gân cốt, dường như đều bị huyết nhục của ngươi cản lại.”
“Nghỉ ngơi nửa tháng là có thể khôi phục.”
Một quân y đứng sau lưng Triệu Phong, vừa băng bó vừa cảm thán nói.
“Làm phiền quân y rồi.”
Băng bó xong, Triệu Phong cũng lên tiếng cảm tạ.
“Không cần.”
“Là quân y trong quân, đây là chức trách của chúng ta.”
“Được rồi, ta đi trị thương cho các tướng sĩ khác đây.” Quân y bên cạnh cười cười.
Nhìn quanh một lượt.
Trong thương binh doanh, khắp nơi đều là tiếng kêu gào thảm thiết.
Có lẽ trước khi vào thương binh doanh, rất nhiều binh lính đã tê dại với vết thương, nhưng khi mũi tên được rút ra, khi bắt đầu trị liệu, loại đau đớn kịch liệt kia vẫn khiến người ta không thể nhịn được.
Nghe những tiếng kêu gào, tiếng thét thảm thiết này đều khiến người ta vô cùng sợ hãi.
“Không biết có thể sống sót bao nhiêu người.”
Nhìn trong thương binh doanh này có mấy trăm đến cả ngàn người, bị thương nặng cũng không ít, Triệu Phong trong lòng cũng thầm than.
……
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.