Một cỗ xe ngựa bon bon trên biên cảnh Tần Sở, nơi đây địa thế bằng phẳng rộng rãi, chỉ có cỗ xe ngựa cô độc tiến về phía trước, có chút quạnh hiu.
Đột nhiên, phía chân trời xa xa, từng lá cờ của Tần quân giương cao, kèm theo tiếng vó ngựa rầm rập, một đội quân Tần tinh nhuệ ngàn người xuất hiện ở phía xa cỗ xe ngựa.
“Giá —— giá ——”
Tiếng hò hét vang lên, ngàn con ngựa phi nước đại khiến mặt đất rung chuyển không ngừng, một cỗ khí tức lạnh lùng túc sát bao trùm lấy vùng đất này.
Con ngựa kéo xe cũng cảm nhận được sự đáng sợ, đứng tại chỗ dậm chân hí vang, tên phu xe càng sợ đến mức gan mật vỡ nát, run rẩy không dám nhúc nhích.
Không lâu sau, đội quân ngàn người này đã đến trước cỗ xe ngựa không xa, cả đội ngũ trang bị chỉnh tề, im lặng không tiếng động, có thể thấy được đây là một đội quân bách chiến.
“Xuỵt ——”
Một viên tướng lĩnh dẫn đầu ghìm cương ngựa, hắn cưỡi ngựa điều khiển con ngựa, hướng về phía cỗ xe phía trước lớn tiếng hỏi: “…Có phải Trường An Quân ở đây?”
“Phải!”
Trong xe ngựa, truyền ra một giọng thiếu niên trong trẻo.
Viên tướng lĩnh kia lại hỏi: “…Không biết Trường An Quân có ấn tỷ hay không?”
Nói như vậy, một binh sĩ bên cạnh tướng lĩnh tiến lên, vẻ mặt cảnh giác.
Rèm xe ngựa được vén lên, dưới ánh mắt của binh lính nước Tần, một vị công tử mặc cẩm y ngọc phục từ trong xe bước ra.
Chỉ thấy mặt hắn như ngọc, ôn văn nhã nhặn, tuy mang theo ý cười nhu hòa nhưng không giận mà uy, tự có quý khí trời sinh.
Thấy vị công tử này, viên tướng lĩnh dẫn đầu của Tần quân trong lòng đã tin đối phương là Trường An Quân, dù sao khí thế và khí chất như vậy, không phải ai cũng có thể giả mạo.
Bất quá muốn chứng minh thân phận, vẫn cần có ấn tỷ.
Doanh Vị từ trong lòng lấy ra một ấn tỷ ước chừng hai phân, đây chính là chứng minh thân phận Trường An Quân của hắn.
‘Quân’ là tước vị cao nhất của bảy nước, khi được phong quân, đều sẽ được ban cho ngọc tỷ điêu khắc, mà ấn tỷ này ‘Quân’ đều sẽ tùy thân mang theo, tuyệt đối không thể đánh mất.
Trước đó Doanh Vị giao cho Huyền Tiễn, chỉ là khối ngọc bội có ấn chữ ‘Vị’, đó chỉ có thể coi là vật tùy thân của Trường An Quân, nhưng không thể dùng làm chứng minh thân phận.
Giao ấn tỷ kia cho quân sĩ trước mặt, Doanh Vị thuận tay còn đưa cho hắn một thẻ tre.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuân sĩ mang ấn tỷ và thẻ tre trở về trước trận Tần quân, giao cho viên tướng lĩnh dẫn đầu kiểm tra.
Tướng lĩnh cầm ấn tỷ kia cẩn thận kiểm tra một phen, là vật thật, lại thấy trên thẻ tre kia lại là bút tích của Tần Vương, còn có ấn ký của Tần Vương.
Thân phận của Doanh Vị không thể nghi ngờ nữa.
Viên tướng lĩnh dẫn đầu nhanh chóng xuống ngựa, quỳ một chân trên mặt đất, cúi đầu ôm quyền nói: “…Mạt tướng, Thiên phu trưởng Lý Tín, bái kiến Trường An Quân!”
Theo Lý Tín bái lạy, hàng ngàn Tần quân đều bái lạy, cao giọng hô: “…Bái kiến Trường An Quân!”
Nhìn trước mặt dày đặc bóng người quỳ bái trước mặt mình, bọn họ toàn bộ đều là tinh nhuệ bách chiến chi quân, là hổ lang chi sư của nước Tần.
Nhưng ở trước mặt mình, những binh sĩ nơi tiền tuyến dũng mãnh giết địch, không sợ sống chết này, lại đều không dám ngẩng đầu, cúi đầu rũ mắt, giống như ta đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống nhân gian.
Giờ khắc đó, Doanh Vị hào khí ngất trời, trong lòng ẩn ẩn kích động, lần nữa khẳng định câu nói kia —— Đại trượng phu không thể một ngày không có quyền!
Kẻ chưa từng hưởng qua quyền lực, không thể hiểu được loại khoái cảm đó, cũng khó trách trong lịch sử bao nhiêu người tranh quyền đoạt lợi, vì thế mà trả giá tất cả.
Doanh Vị hít sâu một hơi, đè xuống sự tham lam trong lòng, cảnh cáo bản thân quyền lực là độc dược, chỉ có thể tự mình điều khiển quyền lực, quyết không thể để quyền lực khống chế mình.
“Mạt tướng thỉnh tội, quân sự trọng địa, hết thảy phải nghiêm, gian tế Sở quốc quá nhiều, trước đó chỉ dựa vào một khối ngọc bội của Quân thượng, không thể khiến người ta hoàn toàn tin tưởng.”
“Mạt tướng đã chậm trễ Trường An Quân, mong Quân thượng giáng tội!”
Lý Tín vội vàng thỉnh tội, trong lòng thấp thỏm không yên.
Nói thật, khi biết được nhiệm vụ nghênh đón, và xác nhận thân phận Trường An Quân giao cho mình, hắn không tình nguyện.
Những quân sĩ như bọn hắn, không muốn nhất chính là tiếp xúc với những hoàng thân quốc thích như Doanh Vị.
Những vương thất quý tộc này nếu hống hách ngang ngược, ví dụ như nếu tức giận vì không tin tưởng thân phận, lại còn muốn tiến hành kiểm tra.
Vì thế vị Trường An Quân này nếu mắng hắn vài câu, thậm chí trách phạt, Lý Tín cũng chỉ có thể nhịn, còn phải cười làm lành.
《Thương Quân Thư》 viết chi tiết về quân ngũ, 《Tần Luật》 cũng dùng pháp luật đảm bảo tính hợp pháp của nó, tựa hồ như tất cả mọi người đều phải nghiêm khắc chấp hành.
Nhưng nếu ai thật sự tin thì kẻ đó là kẻ ngốc, cũng giống như trong 《Thương Quân Thư》 có câu ‘Thiên tử phạm pháp cùng tội với thứ dân’, lời này nếu ai thật sự tin, thì cách cái chết không xa.
Quyền quý, đặc biệt là vương thất, vĩnh viễn là đặc thù!
Doanh Vị cười một tiếng nói: “…Lý Thiên phu có tội gì? Ngươi cũng là vì sự an định của biên cảnh Đại Tần ta.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.