Trong rừng trúc, ẩn hiện một căn nhà gỗ nhỏ, nơi đây chính là chỗ Tuân Tử cư ngụ.
Là người có địa vị cao nhất trong Nho gia hiện tại, Tuân Tử đã rất ít khi xuất hiện trước mặt người đời.
Đặc biệt là sau khi dạy dỗ Hàn Phi, Doanh Vị, Lý Tư, Tuân Tử càng lui về ở ẩn, nhàn vân dã hạc, tựa như cao nhân thế ngoại.
Mà trừ mấy vị đệ tử thân cận, ngay cả Phục Niệm, hắn cũng gần như không gặp mặt.
Doanh Vị theo đồng tử Doanh Vị Lai đến trước căn nhà gỗ, chỉ thấy trong sân có một dòng suối nhỏ chảy qua, trồng đầy hoa cỏ cùng rau xanh, hắn chắp tay cung kính, cao giọng nói:
“Lão sư, đệ tử đã tới!”
“Vào đi.” Thanh âm khang kiện của Tuân Tử từ trong nhà truyền ra.
Doanh Vị đẩy cửa bước vào, liền thấy lão sư đang ngồi trước một bàn cờ, bên cạnh là ấm sứ bốc hơi nghi ngút.
“Ngồi đi, cùng ta đối kỳ một ván.”
Tuân Tử đưa tay chỉ về phía đối diện.
Doanh Vị không nói một lời, đi tới, quỳ xuống đối diện Tuân Tử, cầm lấy quân đen.
Hai người hạ cờ cực nhanh, nhìn qua giống như tiêu khiển, không có bao nhiêu tâm tranh thắng thua.
Trên thực tế, kỳ nghệ của Doanh Vị rất bình thường, hắn cho rằng đánh cờ chỉ là thú vui lúc nhàn rỗi, không cần thiết phải quá mức nghiên cứu.
Còn về phần Tuân Tử, kỳ nghệ của hắn cũng bình thường, bất quá dù sao tuổi tác cũng đã cao, kinh nghiệm phong phú, so với Doanh Vị thì cao hơn vài bậc.
“Lão sư tìm ta tới có việc gì?”
Doanh Vị hạ quân cờ xuống, hỏi.
“Thời gian này ngươi đều đến Tàng Thư Lâu?”
Tuân Tử vừa cùng Doanh Vị đối kỳ, vừa hỏi.
“Vâng.”
Chuyện này phần lớn đệ tử Nho gia đều biết, không có gì phải giấu giếm.
Tuân Tử cầm quân trắng, hắn liếc nhìn Doanh Vị, nói: “… Nhưng ở Tàng Thư Lâu, ngươi lại xem toàn sách của Đạo gia.”
“Xem bộ dạng của ngươi, đối với Đạo gia rất là tán thưởng.”
Lời nói của Tuân Tử khiến Doanh Vị khựng lại, hắn cười gượng: “… Cái này, lão sư…”
Tuân Tử thấy vậy hiếm khi cười lớn: “… Không cần như thế, ngươi có gì muốn nói cứ nói thẳng, lão sư ta không để ý.”
“Ta đã dạy ra Hàn Phi, Lý Tư những kẻ theo Pháp gia, dù có dạy thêm một kẻ theo Đạo gia thì sao?”
Nói đến đây, Tuân Tử tự mình có chút buồn cười.
Doanh Vị sắc mặt nghiêm túc, hắn cân nhắc một phen, chậm rãi mở lời: “… Nho gia giảng tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Bất kể tu dưỡng bản thân thế nào, truy nguyên đến cùng, kỳ thực mục đích đều là trị quốc và bình thiên hạ.”
“Đệ tử Nho gia tuy đông, nhìn như nghiên cứu học vấn, nhưng cái họ cầu đều là muốn dùng học vấn của mình để cầu được một chức quan.”
“Cái gọi là một phen bày tỏ hoài bão, cùng với mong muốn phong hầu bái tướng không mâu thuẫn, chỉ có địa vị cao mới có thể thể hiện được lý niệm trị quốc của mình.”
“Thậm chí ngay cả lão sư, chẳng phải cũng từng làm Lan Lăng Lệnh ở Sở quốc?”
Nói như vậy, Doanh Vị còn liếc nhìn Tuân Tử một cái.
Tuân Tử trước kia từng được Xuân Thân Quân của Sở quốc ủy thác làm Lan Lăng Lệnh, cuối cùng lại được Triệu Quốc phong làm Thượng Khanh.
Tuân Tử khẽ gật đầu, không lên tiếng, tiếp tục nghe Doanh Vị nói.
“Cho nên bất kể là Nho gia hay Pháp gia, đều thích tiến ngôn với quân vương, bởi vì chỉ có quân vương mới có thể thực hiện tư tưởng trị quốc của họ.”
“Thậm chí Nho gia và Pháp gia, còn có một số quy tắc, chuẩn mực yêu cầu quân vương phải làm theo.”
“Nhưng theo ta thấy, quân vương sao có thể vì lời nói của người khác mà hoàn toàn nghe theo, rốt cuộc là quân vương trị quốc, hay là Nho gia hoặc Pháp gia trị quốc?”
“Trị đại quốc nhược phanh tiểu tiên, quân vương nên có suy nghĩ và cân nhắc của riêng mình, chính như chấp kim chi đạo, dĩ ngự kim chi hữu!”
Doanh Vị đến thời đại Tiên Tần này, nhìn thấy bản gốc chân chính của《Đạo Đức Kinh》, mới hiểu được《Đạo Đức Kinh》mà hắn thấy ở hậu thế đã bị sửa đổi lớn đến mức nào.
Ví dụ như câu ‘chấp kim chi đạo, dĩ ngự kim chi hữu’ này chính là nội dung trong Đạo Đức Kinh của thời đại này.
Nhưng trong Đạo Đức Kinh mà Doanh Vị đã xem ở tương lai, câu này lại là ‘chấp cổ chi đạo, dĩ ngự kim chi hữu’.
Hai câu này sửa đổi một chữ, ý nghĩa đã khác xa nhau.
‘Chấp kim chi đạo’ từ nghĩa mặt chữ có thể thấy được, đây là một loại thái độ và lý niệm thực tế cầu thị.
Mà ‘chấp cổ chi đạo’ tuy có thể giải thích là tuân theo đạo xưa, nhưng ấn tượng mà nghĩa mặt chữ mang lại, chính là phải tuân theo phép tắc xưa cũ.
Cho nên Doanh Vị suy đoán, câu này không chừng chính là do Nho gia đời sau nào đó sửa đổi, dù sao Nho gia là tuân theo cổ lễ nhất.
Thời Tiên Tần, tất cả văn thư đều được viết bằng thẻ tre, viết lách đắt đỏ, bởi vậy ngôn ngữ cần phải súc tích.
Nhưng hậu quả của việc này chính là những lời lẽ súc tích này, kỳ thực có thể hiểu thành nhiều ý nghĩa khác nhau, đây mới có cái gọi là ‘chú giải’ ở tương lai.
Mỗi người đều có thể dùng lý giải của mình, để chú giải những kinh điển này, cũng bởi vậy mới có khả năng xuyên tạc nguyên văn kinh nghĩa.
Nếu là ở hiện đại, ta viết một câu, sau đó dùng một bài luận văn để giải thích câu nói này của ta, các ngươi đừng hòng sửa đổi ý tứ chân thật của ta!
“Bất kể là Pháp gia hay Nho gia, tuy có rất nhiều lý niệm và phương pháp trị quốc cụ thể, nhưng những điều này đều cần một khái niệm thống nhất ở tầng cao hơn.”
“Mà theo đệ tử thấy, học thuyết Đạo gia thích hợp nhất để trở thành khái niệm này.”
“Bởi vì nó vô vi mà vô bất vi, không phải yêu cầu quân vương phải làm gì, mà là để quân vương dùng một tư thái siêu nhiên, để trị lý quốc gia.”
“Bởi vậy quân vương nên theo học thuyết Đạo gia, thần tử nên học Pháp của Nho gia, dân đen thì dùng Pháp gia để trị, đây mới là lý niệm trị quốc của ta.”
Lời nói của Doanh Vị đanh thép, từng chữ từng chữ, ở trước mặt Tuân Tử bày tỏ lý niệm chân chính của mình.
Đây chính là, Nho bì Pháp cốt Đạo gia tâm!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.