Skip to main content

Chương 19: Chín mươi chín phần của Tần Quốc

2:22 chiều – 15/02/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại

Từng vị học trò Nho gia rời khỏi thềm đá giữa núi, kẻ thì lộ vẻ kích động hưng phấn, kẻ lại mang nét mặt ủ dột, hoang mang bất an.

Quả thực những lời Doanh Vị vừa nói, khiến bọn họ khó lòng làm ngơ.

Với thân phận Trường An Quân của Tần Quốc, những lời này của hắn, há chẳng phải đang ngầm báo hiệu điều gì đó? Lẽ nào Tần Quốc có dã tâm nhất thống sáu nước?

Không, việc này kỳ thực chẳng có gì phải nghĩ ngợi, lòng lang dạ sói của Tần Quốc thiên hạ đều đã tỏ, nếu không phải như vậy, sao lại có chuyện sáu nước hợp lực chống Tần năm xưa?

Chỉ là hiện nay các nước bang giao liên miên, giữa các nước lại nảy sinh hiềm khích.

Lại thêm những vị quân vương bất tài, không thể tái hiện tình cảnh Tô Tần đeo ấn tướng quốc sáu nước, hợp tung chống Tần, khiến Tần Quốc mười lăm năm không dám ra khỏi ải Hàm Cốc.

Hiện tại các nước đều là hôm nay cắt năm thành, ngày mai cắt mười thành, rồi được một đêm yên giấc, sáng ra nhìn bốn phía, quân Tần đã lại kéo tới.

Triệu Quốc, vốn có thể chống lại Tần Quốc nhất, lại bởi vì Võ An Quân Bạch Khởi chôn sống bốn mươi vạn quân, khiến cho toàn bộ Triệu Quốc suy sụp, đến nay khó mà khôi phục lại nguyên khí.

Tuy rằng Võ An Quân tàn bạo thích giết chóc, lại thêm công cao át chủ, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm, nhưng Bạch Khởi đã làm suy yếu Triệu Quốc, đặt nền móng cho Tần Quốc thống nhất thiên hạ.

Những lời của Doanh Vị, thực sự đã khơi dậy mối lo trong lòng mọi người.

Tuy rằng theo cách nhìn của người hiện đại, đại nhất thống mới là con đường tất yếu, là lựa chọn đúng đắn.

Nhưng ở thời đại này, khái niệm quốc gia của mỗi người chính là bảy nước, bọn họ căn bản không hề có ý niệm đại nhất thống…

Mục đích và hành vi của Tần Quốc, chẳng khác nào diệt đi quốc gia của mình, vậy nên các nước đều chung mối thù, một lòng chống lại Tần Quốc.

Các học trò Nho gia tản đi, Doanh Vị và Hàn Phi cũng sánh vai mà đi, hướng về nơi ở của mình.

Đi giữa muôn hoa đua nở, Hàn Phi âu lo, mày chau chặt.

Doanh Vị đi bên cạnh Hàn Phi, hắn vận Nho phục, bên hông đeo ngọc bội, mặt tựa quan ngọc, phong thái như một vị công tử.

Hắn nghiêng đầu nhìn Hàn Phi đang chau mày suy nghĩ, trong lòng thầm than.

Hàn Phi quả thực là bậc đại tài, nếu hắn có thể đến Tần Quốc làm quan, đối với Tần Quốc tất nhiên sẽ là một trợ lực lớn.

Doanh Chính từng nói: “… Than ôi, quả nhân được gặp người này cùng hắn du ngoạn, chết cũng không hận!”

Bởi vậy, có thể thấy rõ đại tài của Hàn Phi.

Chỉ tiếc hắn chung quy là công tử Hàn Quốc, hắn muốn chín mươi chín phần của thiên hạ này, lại là chín mươi chín phần của Hàn Quốc, mà Doanh Vị hắn muốn, là chín mươi chín phần của Tần Quốc.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Đây là tranh đấu giữa hai nước, không hề có chút tư tình nào, hai người sớm muộn cũng sẽ như nước với lửa đứng ở hai đầu chiến tuyến, nhưng kết cục đã sớm được định sẵn.

Mặc cho Hàn Phi có tài kinh thiên động địa, cũng không cứu nổi một Hàn Quốc đã mục ruỗng.

Doanh Vị trong lòng cảm khái, đó chung quy là chuyện tương lai, hiện tại bọn họ vẫn đang là đôi sư huynh đệ hợp ý nhau.

“Sư huynh hà tất phải ủ mày chau mặt, chẳng lẽ là vừa rồi tranh luận thua ta nên trong lòng không thoải mái?”

“Nếu là như vậy, sư đệ ta liền mời sư huynh đến Hành Lạc Lâu tiêu sái một phen, ngươi thấy thế nào?”

Hành Lạc Lâu chính là chốn phong lưu của đất Tang Hải này, là một chuỗi cửa hàng, tổng bộ đặt tại đô thành Lâm Tri của Tề Quốc.

Hành Lạc Lâu ở Tang Hải cũng có quy mô khá lớn, vừa nhìn liền biết là chuẩn bị cho những học trò Nho gia này.

Nho gia thời đại này không phải là Nho gia của tương lai, tuy có lễ nghi giáo hóa, nhưng không đến mức diệt nhân tính như hậu thế, cái gọi là phong lưu tài tử kia chính là một đoạn giai thoại, mỹ thực và mỹ nữ chính là nhu cầu sinh lý quan trọng nhất.

Người có thể đến Tiểu Thánh Hiền Trang cầu học, nào có ai là thứ dân thuần túy, nhiều nhất là có quý tộc sa sút, nhưng phần lớn là quý tộc có tiền.

Mà quý tộc có tiền, tự nhiên là khách quen của những chốn phong lưu này.

Hàn Phi liếc Doanh Vị một cái, mình nào phải vì vừa rồi tranh luận thua mới ủ dột như vậy, điều hắn suy nghĩ và lo lắng, chính là cục thế của Hàn Quốc hiện nay.

Với sự thông tuệ của Doanh Vị, sao có thể không nhìn ra suy nghĩ thực sự trong lòng hắn?

Bất quá Hàn Phi cũng hiểu, lời này của Doanh Vị chính là muốn chuyển chủ đề, nếu chủ đề này nói sâu thêm, hai người có thể sẽ không vui mà giải tán.

Hàn Phi hít sâu một hơi, đè xuống nỗi xao động trong lòng, ý nghĩ của hắn hiện tại giống như Doanh Vị, mặc kệ tương lai ra sao, hiện tại vẫn nên kịp thời hành lạc.

“Sư đệ nói thật sao? Sư huynh ta hiện tại túi tiền trống rỗng, cũng đừng đến lúc đó sư đệ ngươi cũng không đủ tiền, hai ta cuối cùng còn phải để Phục Niệm sư huynh chuộc về.”

Nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của hai người lần trước, Hàn Phi liền da đầu tê dại, không muốn lại trải qua một lần nữa.

Doanh Vị cười ha hả nói: “… Sư huynh nói đùa, Như Nguyệt cô nương kia chính là thích sư huynh vô cùng.”

“Nếu sư huynh lúc đó đáp ứng Như Nguyệt cô nương cùng nàng một đêm vui vẻ, chúng ta liền hoàn toàn có thể hưởng thụ miễn phí, vẫn là sư huynh ngươi không bỏ xuống được mặt mũi.”

Hàn Phi nghe xong sắc mặt tối sầm, cái gì gọi là cùng ta một đêm vui vẻ, lời này nói ra chẳng khác nào ta mới là cô nương chốn thanh lâu.

Doanh Vị lúc này vỗ vỗ túi tiền của mình, bao trọn gói nói: “… Sư huynh yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ không lại xảy ra tình huống không có tiền.”

“Trước khi ta rời khỏi Tần Quốc, từng thỉnh cầu vương huynh phái người vì ta quản lý đất phong, vương huynh đối với việc này cũng rất để tâm, mỗi năm đều sẽ phái người đem một phần thu nhập của đất phong đưa đến tay ta để làm chi phí cầu học.”

Hàn Phi nghe vậy trong lòng hâm mộ, phong quân có đất phong này chính là tốt.

Bình luận

Để lại một bình luận