“Biết rồi.”
“Biết… Biết rồi…”
Một bữa cơm tối, coi như ăn uống sạch sẽ.
Lâm Giác vẫn luôn suy nghĩ trong bảy môn pháp thuật, mình nên tu luyện môn nào trước, chủ tu môn nào. Do chưa hiểu rõ, nên hắn bèn tìm đến Nhị sư huynh, người chủ tu luyện đan.
“Sư đệ có chuyện gì?”
“Nhị sư huynh, ta không biết nên học cái gì, muốn thỉnh giáo người trước về phương pháp luyện đan.”
“Không cần khách khí.”
Nhị sư huynh dường như không nói nhiều, có thể nhận ra từ thần thái của hắn, hắn chỉ gật đầu, trên mặt không chút dao động.
Hai người tản bộ dưới ánh trăng.
Trên trời là vầng trăng lưỡi liềm.
“Sư phụ có từng nói với ngươi, thời thượng cổ, tu sĩ nhân gian lấy luyện đan làm chủ chăng?”
“Có nói qua.”
“Ngươi cũng đã biết ngoại đan và nội đan khác nhau chứ?”
“Biết sơ qua.”
“Vậy ta sẽ không nói nhiều.” Nhị sư huynh Yến Huyền Ất gật đầu, “Thời thượng cổ, tu sĩ luyện đan cầu thần thông, luyện đan cầu trường sinh, luyện đan cầu thăng tiên. Nay người đời phần lớn cho rằng, tu sĩ luyện đan chỉ có tác dụng trị bệnh cứu người và tăng trưởng đạo hạnh, nhiều nhất trong truyền thuyết nghe nói ăn một viên là có thể thành tiên, kỳ thực đều không hoàn toàn.”
“Mời sư huynh chỉ điểm.”
Lâm Giác ham học hỏi, chăm chú lắng nghe.
“Thời thượng cổ, mọi người đều luyện đan, ngoại đan tự nhiên là một đại đạo, không phải một tiểu đạo. Linh pháp phái sau này và ngoại đan phái ban đầu cũng có chỗ tương thông, luyện đan lấy từ thiên địa, thuật pháp cũng lấy từ thiên địa. Có thể nói như vầy, năm đó tu hành và pháp thuật có thể làm được những gì, thì luyện đan đều có thể làm được.”
Nhắc tới pháp môn mình chủ tu, Nhị sư huynh cũng không khỏi hứng thú hơn đôi chút:
“Ví dụ như tu hành có thể thành tiên, có thể trường sinh, luyện đan cũng có thể… Ngươi hẳn cũng từng nghe qua truyền thuyết thời xưa, có người ăn một viên kim đan liền phi tiên, hoặc trường sinh bất lão rồi chứ?”
“Quả thực đã nghe qua.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ví dụ, ngươi học một môn ngũ hành pháp thuật, có thể giúp ngươi độn thổ mà đi, thì cũng có một loại đan dược, ăn vào cũng có thể độn thổ. Có một môn pháp thuật có thể giúp ngươi phun ra hỏa diễm, hoặc là phản lão hoàn đồng, thế gian cũng có một loại đan dược, ăn vào cũng có thể phun ra hỏa diễm, hoặc là phản lão hoàn đồng.”
“Lại thần kỳ như vậy sao?”
“Trước có ngoại đan, sau có nội đan, kế đó mới là linh pháp.” Nhị sư huynh nói, “Hai bên có điểm tương thông, cũng có chỗ khác biệt, chỉ tiếc về sau ngoại đan dần dần mai một, nội đan ẩn vào thâm sơn, lâu ngày không còn hưng thịnh như linh pháp phái. Ngày càng có thêm nhiều pháp thuật mới mà luyện đan không thể làm được, bởi lẽ pháp thuật không ngừng đổi mới, ngoại đan lại giậm chân tại chỗ. Nói ra thì không chỉ là giậm chân tại chỗ, đan phương thời cổ cũng dần dần thất truyền.”
“Thì ra là vậy.”
“Đáng tiếc chúng ta là đạo quán của linh pháp phái, ta tuy cũng học luyện đan, nhưng không đầy đủ, năm xưa tổ sư lưu lại năm loại đan phương, qua nhiều năm sưu tập, cũng chỉ có hơn mười loại.”
Nhị sư huynh vừa nói vừa nhìn về phía Lâm Giác:
“Ngoài ra, ta còn tinh thông hỏa hành pháp thuật tương xứng với luyện đan, thông hiểu phương pháp ‘Phục Thực’, ‘Thái Hiệt’.”
“Hỏa hành pháp thuật?”
“Luyện đan phải dùng lửa. Bất quá hiện tại ngươi còn chưa bắt đầu tu hành linh pháp, phải tu hành linh pháp, có một chút đạo hạnh, mới có thể tu tập ngũ hành pháp thuật.”
“Vậy khi nào ta có thể tu hành linh pháp?”
“Không cần sốt ruột, Đại sư huynh sẽ dạy các ngươi. Nếu nói sốt ruột, hẳn là sư phụ còn sốt ruột hơn ngươi.” Nhị sư huynh bình tĩnh nói, “Chỉ là không thể vừa bắt đầu đã học, cũng không thể chỉ học linh pháp.”
“Vì sao?”
“Nếu vậy, chẳng phải là chỉ biết thuật mà không biết đạo sao?” Nhị sư huynh nhàn nhạt liếc hắn một cái.
“Chỉ biết thuật mà không biết đạo…”
Lâm Giác lẩm bẩm, thần sắc ngưng trọng.
“Nghe sư phụ nói ngươi đã tu tập Dưỡng Khí Pháp mấy năm, nếu ngươi đã suy nghĩ kỹ, muốn học luyện đan, ta có thể dạy ngươi những chuyện khác về luyện đan trước, sau đó dạy ngươi phương pháp Thôn Phục Thái Hiệt, đợi ngươi tu ra pháp lực, học được hỏa hành pháp thuật, ta sẽ dạy ngươi cách luyện đan.” Nhị sư huynh nói, lại nhắc nhở một câu, “Đúng rồi, tuy ngươi không thể bắt đầu học linh pháp ngay bây giờ, nhưng Dưỡng Khí Pháp mà ngươi đã học trước kia cũng có thể tiếp tục tu tập, đến lúc đó đạo hạnh và thành tựu của ngươi ở Dưỡng Khí Pháp cũng có thể mang sang linh pháp.”
“Đa tạ Nhị sư huynh.”
“Còn chuyện gì nữa chăng?”
“Còn…”
“Chuyện gì?”
“Ta cùng sư phụ đi dự tiệc của Sơn Quân, giữa đường tình cờ nhặt được một khối Thổ Mộc Tinh.” Lâm Giác vừa nói vừa lấy khối Thổ Mộc Tinh từ trong ngực ra, có chút ngại ngùng, “Nghe nói mang theo bên người liền có tác dụng, nhưng nếu luyện thành đan dược thì hiệu quả tốt hơn, cho nên muốn thỉnh giáo Nhị sư huynh, nên luyện chế như thế nào?”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.