Cố An không hiểu am cấm chế, nhưng cũng may hắn đã có kiếm ý của riêng mình, kiếm ý của hắn xuyên qua cấm chế.
Sau hai giờ.
Cố An đứng dậy, ném Thái Cơ Kinh vào trong túi đồ trữ vật, sau đó trở về huyền cốc.
Một bước đạp ra, hắn trực tiếp nổi trên không trung, dưới chân thì ngưng tụ ra kiếm khí, đạp kiếm mà đi.
Khoảng cách mười dặm, một đường đi vào, khi gần đến huyền cốc, hắn liền hạ xuống đất, tiếp tục đi bộ, khí tức áp chế tới mức tận cùng.
Đêm tối dần dần qua đi, trời đông dần dần hiện lên một màu hồng nhạt.
Buổi sáng đến.
Lý Nhai đẩy cánh cửa phòng ra, đón lấy vầng thái dương, hắn vươn vai, tinh thần thoải mái.
Dược hiệu của Thương Đằng quả thực sự là quá mạnh!
Hắn đã không còn đau như vậy nữa, cảm giác có thể khỏi hẳn được!
Trên mặt Lý Nhai nở nụ cười, ánh mắt hắn nhìn về chỗ đất ở bên cạnh trong vườn, Cố An đang dẫn theo mấy vị sư đệ, sư muội luyện công.
Những động tác này khiến cho Lý Nhai hiếu kỳ.
Dù động tác rất chậm, nhưng để cho hắn không hiểu vì sao cảm thấy giữa’ cảm thấy gần đó có chỗ rất huyền diệu.
Lý Nhai vào lúc này đi qua, đứng vào bên người Cố An, Cố An gật đầu với hắn, hắn cũng gật đầu đáp trả lại.
“Các ngươi đang luyện cái gì vậy?” Lý Nhai tò mò hỏi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCố An cười đáp lại: “Đây là ngày còn bé ta học được từ một cụ già, có thể cường thân kiện thể, giữ gìn tinh thần, mỗi ngày ta đều sẽ dẫn bọn họ luyện một chút’ dẫn một chút, để cho bọn họ có tinh thần bắt đầu một ngày mới.”
Lục Cửu Giáp bĩu môi nói: “Thực ra ta cảm thấy không có tác dụng gì.”
Tiểu Xuyên trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Vậy là do tư chất ngươi ngu dốt thôi.”
Lý Nhai thì nói: “Nhưng mà có tác dụng đấy, chỉ là cần kiên trì lâu dài mà thôi.”
Hắn dùng thân phận ngoại môn đệ tử nói lời này, tự nhiên khiến tất cả mọi người đều nghe theo.
Cố An liếc nhìn Lý Nhai, cảm thấy Lý Nhai trở nên càng thêm hòa ái, vậy mà có thể nói ra được một câu chân thành tha thiết như vậy.
Thực ra, ta dẫn theo mấy vị sư đệ, sư muội ra đây luyện công, chủ yếu là để cho bọn họ nhớ tới tu luyện kiên trì trong mộng cảnh, để thoát khỏi nó triệt để, tránh cho bọn họ cho là ta đang trồng hoa trồng cỏ.
“Đợi các ngươi luyện xong, ta dạy cho các ngươi một bộ kiếm pháp!” Lý Nhai cười nói.
Tiểu Xuyên nghe xong, lập tức phấn khởi, liên tục cảm tạ hắn, mở miệng là gọi sư huynh Lý Nhai.
Lý Nhai nhìn về phía Cố An, nói: “Ngươi cũng đến đi thôi, vừa vặn bây giờ trong tay ngươi đang có kiếm, sẽ có thể luyện kiếm nhiều hơn một chút.”
Cố An cười gật đầu.
Không vấn đề gì.
Để cho ta đến kiểm nghiệm một thoáng xem Lý Gia Thất Kiếm của ngươi có luyện đến trạng thái vi diệu hay không!
Lý Nhai gia nhập khiến không khí càng náo nhiệt, nhìn một đám sư đệ, sư muội ồn ào, hắn không cảm thấy phiền, ngược lại tâm tình rất tốt.
Cho đến giữa trưa, Lý Nhai mới kéo Cố An tới trong núi rừng.
“Biểu thị một thoáng Lý Gia Thất Kiếm của ngươi đi, nhập môn sớm một chút, ta liền có thể truyền chân chính kiếm pháp cho ngươi, bộ Lý Gia Thất Kiếm chỉ là kiếm chiêu cơ sở mà thôi.” Lý Nhai nghiêm túc nói.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.