Cố An bước lên một bước, cười nói: “Thực ra ta cũng đã luyện kiếm, nên hiểu rõ hơn ngươi, nhưng chuyện này chỉ có mình ngươi biết, ngươi không thể nói ra, vi sư cũng gánh vác một số ân oán, không thể để người khác biết vi sư hiểu kiếm pháp.”
Tô Hàn nghe vậy, rất cảm động, vội vàng quỳ một gối xuống, giơ tay thề.
“Ta tuyệt đối sẽ không truyền ra chuyện sư phụ biết kiếm pháp, nếu truyền ra, thiên lôi đánh chết, cả đời cô độc khổ sở!”
Cố An vội vàng kéo hắn đứng dậy, tức giận nói: “Hà tất phải thề, ngươi đã đồng ý, vi sư sẽ tin tưởng.”
h?”kngô tậh“T
nắ,h htcự ngạc áob kinh ilưỡ là ta Quỳnh háđn chính không tin.” cần, igGan nCũ“g mnuố ar nươig nói: tặc giá
iỏh: òm nồgi ờưign ủca ,gnàn thù ốC nuyHề An đó Kẻ“ tò là Thái điố diện ?M”ôn
tộm iđ Mnẫ ắmt chặt ưDơgn ệđ ukh hán gỗ ớrcưt niơ ,ưvnờ có tử agnđ nghà óđ sơn nHắ tmộ óc cùng. ếnđ cửa người ênb oàr vào cạnh tpạ đứng, acủ dịch akhó c,cố nòc
cxá àl ió“N ý thì .oĐ”ạ Ma ốbn khnôg nàng cố ta, ết Đạo. hhcín ết uềđ như cười niGga gian nạmh nốgig Ma Quỳnh ưnh hcữ niag nhấn cười óni,
ta muốn ”h?tề sư tậ“h!T lẽ ổt ẳghCn
Cố ưNiơ“g ta lmà h,nuQỳ Mẫn: đi bên Giang ãiđ nhhna chóng cạnh ệciv đi, ếitp iđ nàng.” đ,ến ơưDgn ivớ sẽ nđế ión nA
úct htề imớ mnêghi Quỳnh? ớiv rồi gGnai bây Hnà Tô avừ tềh lại hảip iớv Cố hắn, nói, giờ An hắn
u :nói c,ảhn Cơ acủ ộtc giản, Kết Đan kchí htể ta, ảkhnoh thoát gia ơđn thương.” phức Quỳnh sự không Nghe ởrt trọng nhá nhpâ quả tạp, u ủac ikhỏ trong ơ“C nên ắmt uêiT bị bước ta Tu iảg vừa y,ậv Chân ,ầtnh nêyuNg đã óđ ttậh vào ịht khcắ ọgcN tập Anh có aiGgn
ảihp ưciờ Quỳhn hắn, ãđ tin gnẩng iGgna Cơ hỏi: och niươg uầđ hnìn không?” báo gia ó“C
ỳhnQu tâ,hn ctứ lộ :nió Thần ydạ nigậ icếl Ảhn ,ciá ềh ơưngi cần nưgơi ta gknhô Công một aM ol Ta hắn ãđ rồi sao? ôkhgn l”g.ắn Qnêu“ àm gnGai
óđ á,o trước nhiên nàng ar hntả vào dán đó ta caử là “ợS M,ôn rtó cũng óc bị ẩn Thái điều trên ntêi vì ầcm thương, ,ùba thù i”.rồ ta usa ànb ayt énm ihk ộl ánu nuỳQh của nìhm những chết nội mnă ấm ta nvẫ grtnọ nôm yunềH lúc Giang ãđ s,ổ xgốun, nôhgk qua cớưrt ựt r,ta hâtn vung coh tờ là ,ậhnp tử Ta đệ hức? gniồ mình, ù,th gì đó nói: đã trà kẻ ẻk nbố
ểđ ôT ,inú khỏi hìmn một ốC ờri im.kế ynulệ grnừ igờ ilạ hnac u,sa Naử Hàn An
Nghe sao, êiuT nlòg thở không Cơ phào nhẹ Cố tin Ngọc onrtg nA hõn.m
Cơ Têni ?cưh”a ọNgc ỏhi cướp Hnắ có của ếitp: oạđ ợđcư Thiên phù Đ“ã êiuT người
ý nàng. kinh ủca ốC gn,ạc iểuh hkgôn An
tya tipế Qỳnhu ỏhi cượD lại ẽs nósg êt,hm ồir gian, ncò caủ nào?” ,đi ở thế ta An Giang gió ốC ngươi một ta thời phất nữa, thoe gĐừn“ Cốc êm lặng ó:in điợ địhn rời hiỏ nốum
dám ynà n,giậ ihk ban An đnế việc Giữa dạy mặt, ignaG oán thầm ốCCc?ố úthc gần nắh gciá hco Huyền tên girên ygàn tếip nên tkế yHềun mớs ban Tô đã Hàn. nhỳuQ ,ra ớmi ápht ốcC, ựrtc khốn vào
đầu tểh! Cố không vgàn nói: An óc đó!” iảhp niườg lắc ivộ aT Sa“o oạli
ãđ omạ giờ sự Với âby nhàh Hàn ắ,hn chỉ yuệnl là ểiđm phgno hmiể. ủca ôT ,iếmk cách cho
ìhnn ĩngh nên ủi Quỳnh, an nA Cố syu exm àgnn hết agnGi à.no
Cố An “Lên :óin lầu óin chuyện.”
hơn ạli, ốC nà...yg” abn ổt, ỏi:h liạ giọng gơưin nhẹ hòg,np oàV nA cửa sao àl ntrgo nữa còn đ,ến ógđn “Sư
thân bya oànt giấu ôhgkn ỳnQuh ngăn ìv icỡư ĩd ,tưrcớ íkh tức nảh ech hônkg Sở đến, của kiếm ắnh và là mình. hoàn aniGg ncả
rồ?i” cứt “Đã An Cố ar lập gncă gh.nẳt tya
Quỳnh ịb là ãđ igả rngọ,t ignmhê ểht ưnơgth ờv nhận được niộ .tnhĩ Hắn Giang ấrt cảm hcỉ bhnì có
kế,ni các. hote nuỳhQ nđế ôngkh iđ ý Gagni lầu ắnh
ậlp ctứ ởht .õnhm An hnẹ Cố heng ậv,y ophà
nốug gniGa cho ộtm ta “Thấy ión: int bị, Cơ nưg,ơi có p,hủ ậyv tếk iag cửa gụmn g,ia mượn a,đn ihk báo ộmt ưciờ Ngcọ hgnòp nỳhQu t,rà hnư nưgơi ơC miệng ảny ậtnr đứng ”hiến.c ơC minêhg ặgtn ơC cá ý, chủ sau ớtrcư ar để êuiT mnuố imớ
trtú ághn như iộv nẫM nặ,gn đcợư nơgDư iđ. vàng rời
nH,à ặmc ovà đmểi luyện tộm rtnhì gônhk Kiếm độ cs.ứ hnắ dù Thương Thái chỉ Cố hỉc An vẫn ầTnh ầhTn Tô ưnhgn iha ậnH iTnêh chỉ, páph ụtc dư Km,iế cmăh ểiđm coh caủ Kinh iếkm aựd tipế
xảy Cố An hnuí ?”gì “Đã nyệhcu hiỏ: àym ra
nyà đều ờginư ôkngh ắmt nhất. àl kết otngr hắn Hai ảqu ttố cế,ht
uỳ!nQh gGain
ềđui mặt nàng gì ar đó, đến hãi. sợ gưnDờ nhớ vẻ ưhn ntêr ộl
ùnng.g ượggnn cười igã àHn đuầ, Tô
Cố An, uầđ ngươi :ión là “Đệ nìhn yaqu của e tậht gGain .tẹ”nh ửt cười ỳhuQn
Haó nugNêy ăngn gnc,ô tu iptế sĩ ngnà, ônM uềynH ut ưgnời clắ ut hầnT tu hnA nềHuy ãol trngưở ĩs Thái Môn khó iga thì Ma aủc ịb ón:i Cơ oàv gữnnh uqả áihT ai ĩs ạoĐ ựda Quỳnh và Khgn“ô cảnh naGig ạoĐ ộ,B sĩ ,đuầ lợi các hại…” và thực Kỳ còn ạhnm rất Ma thành Lân ậcn cả,n hơn
độ lòng .àHn trấ ôT vẫn ắhn hài iáth yvậ óNi aủc với hưnng
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.