Hắn đang định giải thích, Nguyên Thiên Hoán đã phất tay nói:
“Thôi, ta cũng không có ý định nghe ngươi giải thích, dù sao cũng chỉ là mấy lý do cũ rích.
Kẻ nội tức đến chỗ ta học võ cũng không ít, bất kể trước đây ngươi học cái gì, ta đều không để ý.
Dù sao tiền ta cũng đã thu, cái gì cần dạy ta cũng sẽ dạy, còn về phần có học được hay không thì là chuyện của ngươi.”
Ninh Diễm nghe vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn xem như đã nhìn ra, vị Nguyên Sư này tính tình rất thẳng thắn, không hề khó nói chuyện như trong tưởng tượng.
“Hoàn Nhi, lấy cho hắn một bộ quần áo, rồi lấy một bản sao của 《Thiết Thân Công》.”
“Vâng, Nguyên gia gia.”
Hoàn Nhi đặt chiếc quạt tròn vẽ sơn thủy xuống, chạy vào trong nhà, rất nhanh đã quay trở lại, trên tay cầm thêm một bộ luyện công phục đã được gấp gọn, bên trên đặt một quyển sách mỏng màu xám.
“Trước tiên hãy xem kỹ quyển sách này hai lượt, có gì không hiểu thì hỏi ta.”
Ninh Diễm nhận lấy y phục và sách, ấp úng nói:
“Nguyên Sư, ta không biết chữ, không đọc được quyển sách này.”
Nguyên Sư nhướng mày, có chút kinh ngạc:
“Không biết chữ?”
“Võ giả không biết chữ sẽ rất thiệt thòi đấy, ngày nào đó ngươi giết người đoạt được bí kíp, chẳng lẽ còn phải đi tìm người phiên dịch giúp sao?”
Ninh Diễm lập tức xấu hổ, hạ quyết tâm sau này nhất định phải tìm tiên sinh học đường, nhanh chóng học hết chữ nghĩa.
“Được thôi, đã không biết chữ thì ngươi cứ cầm bản sao này trước đi, lão già ta đành phải miễn cưỡng giải thích cho ngươi từ đầu vậy, nếu ngươi vẫn không học được thì đừng trách ta.”
“Đa tạ Nguyên sư chỉ điểm!”
Dưới sự chỉ dạy của Nguyên Thiên Hoán, Ninh Diễm lập tức bắt đầu buổi tu hành đầu tiên sau khi bái sư.
Nội dung của 《Thiết Thân Công》 không nhiều, hiểu cũng đơn giản. Theo phương pháp giảng dạy của Nguyên Thiên Hoán, chỉ mất chưa đến nửa canh giờ, đã giải thích xong tổng cương và hai chương đầu.
Còn về ba chương sau, Nguyên Thiên Hoán chỉ thoáng nhắc vài câu, không giải thích tỉ mỉ, để tránh hắn quá nóng vội, ôm đồm.
Ninh Diễm có ý muốn nói dù dạy hết cho hắn cũng không sao, nhưng mới đến ngày đầu tiên, rốt cuộc vẫn nên khiêm tốn một chút.
Vì vậy, hắn liền theo Hoàn Nhi đi lấy dược cao cần thiết để tu luyện 《Thiết Thân Công》.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThấy Ninh Diễm rời đi, thanh niên chất phác vẫn chưa lên tiếng từ nãy giờ không khỏi cảm thán:
“Ngộ tính của vị Ninh huynh đệ này thật cao, năm đó ta mất gần một tháng mới hiểu thấu hai chương đầu, còn hắn chỉ mất chưa đến nửa canh giờ, xem ra rất nhanh sẽ có thể hóa ra nguyên khí, trở thành sư đệ của ta.”
“Tứ sư huynh, chuyện này khó nói.”
Triệu Minh cười khẽ:
“Hắn ta hiểu nhanh, đó là bởi vì đã luyện ra nội tức, coi như là chuẩn võ giả, đương nhiên dễ hiểu nội dung công pháp hơn người bình thường.
Nhưng dễ hiểu không có nghĩa là dễ hóa ra nguyên khí. Nội viện có rất nhiều chuẩn võ giả, không ít người luyện thành nội tức nhập môn tu hành, nhưng cuối cùng có mấy ai vượt qua được cửa ải đó?”
Tứ sư huynh Mạnh Khôn cười hiền:
“Ta rất xem trọng hắn, có lẽ một tuần nữa là luyện thành rồi.”
Triệu Minh bĩu môi, nhìn về phía Nguyên Thiên Hoán:
“Sư phụ, người thấy sao? Vị Ninh tiểu đệ kia bao lâu thì có thể thành nguyên khí?”
“Dựa theo trình độ của hắn, ta đoán nhanh nhất cũng phải một tháng.”
Nguyên Thiên Hoán vừa nhai thịt bò, vừa không ngẩng đầu đáp.
Triệu Minh như bắt được vàng, vẻ mặt đắc ý khoe khoang với Mạnh Khôn:
“Thấy chưa, sư phụ đã nói rồi, nhanh nhất cũng phải một tháng, người chưa từng nhìn sai bao giờ.”
Đang nói, Hoàn Nhi đột nhiên chạy vào, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Sao thế?”
Triệu Minh kỳ lạ hỏi.
Hoàn Nhi thở hổn hển, dư kinh chưa tan đáp:
“Hắn, hắn luyện thành nguyên khí rồi!”
“Ai?”
“Ninh Diễm.”
“Ngươi nói cái gì?!”
Ba người trong viện đều kinh hãi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.