Dương Tiểu Cận quyết định đi theo Hứa Hiển Sở khiến mọi người không ngờ được. Tất cả chẳng nghĩ tới người đầu tiên lên tiếng lại là cô gái này.
Bất quá Dương Tiểu Cận nói cũng rất có đạo lý. Ở đây nguy cơ tứ phía, có một siêu phàm giả đi chung vẫn khiến người ta an tâm hơn một ít.
Nếu không có siêu phàm giả bảo hộ, dù không đi tới Cảnh Sơn thì cũng chưa chắc họ an toàn tới được hàng rào 112.
Giây phút ngắn ngủi trầm mặc trôi qua, một người nói:
– Ta cũng đi.
– Ta cũng vậy.
Trong lúc nhất thời, mọi người quyết định đi theo Hứa Hiển Sở tới Cảnh Sơn, xem ra tất cả mọi người đều không ngốc.
Lúc này Lạc Hinh Vũ ở bên cạnh Nhâm Tiểu Túc thấp giọng hỏi:
– Ngươi có đi không?
Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút:
– Ngươi hỏi làm gì?
– Ngươi đi thì ta đi.
Nhâm Tiểu Túc có chút ngơ ngẩn. Đại tỷ à, chúng ta không quen, ngươi làm vậy sẽ khiến mọi người hiểu lầm đó.
Nhâm Tiểu Túc không để ý tới Lạc Hinh Vũ mà quay đầu nói với Hứa Hiển Sở:
– Ta cũng đi theo ngươi.
Bầu trừng hừng sáng, vòm trời dần rõ màu hơn. Hứa Hiển Sở liếc mắt nhìn rồi nói:
– Mọi người nắm chắc thời gian nghỉ ngơi. Nếu tất cả đã quyết định đi theo ta, hừng đông chúng ta xuất phát. Trước đó ta đã nói, cả đoàn phải nghe ta chỉ huy. Nếu vẫn có ngươi bằng mặt không bằng lòng ta sẽ không khách khí nữa.
Nói xong, Hứa Hiển Sở dẫn theo tư quân lục lọi tìm cành cây cột thành cáng cứu thương. Quân nhân bị Hứa Hiển Sở đạp vẫn đi được, có điều người bị đâm thì không.
Dĩ nhiên Hứa Hiển Sở không muốn khởi hành mà đoàn người lại có thương binh. Nơi này bỗng nhiên xuất hiện một mảnh rừng khiến mọi người phải để xe lại, nếu mang theo một người chắc chắn người này sẽ trở thành gánh nặng.
Tin chắc trong đội ngũ không ai nguyện ý khiêng cáng cứu thương. Nam tử trưởng thành rất nặng, đừng nói là người trong quân đội, ngay cả một nữ hài đã là không nhẹ rồi…
Thời điểm này Nhâm Tiểu Túc có chút khó hiểu, hẳn Hứa Hiển Sở cung hiểu rõ điều này, hay là hắn đang tận lực thu mua nhân tâm?
Vương Lỗi bị thương cảm động tới phát khóc, không ngừng nói lời cảm ơn Hứa Hiển Sở.
Tiếng cảm ơn vang lên bên tai đánh thức một suy nghĩ lớn mật trong đầu Nhâm Tiểu Túc…
Làm xong cáng cứu thương, Hứa Hiển Sở hỏi:
– Ai đồng ý theo ta khiêng hắn.
– Ta đồng ý!
Nhâm Tiểu Túc chủ động xung phong.
Mọi người không khỏi nghi hoặc, Nhâm Tiểu Túc sao bỗng nhiên tốt bụng như thế?
Hứa Hiển Sở suy nghĩ một chút rồi nói:
– Ngươi rất quen thuộc nơi hoang dã, còn phải dẫn đường ở phía trước mà. Hơn nữa tuổi ngươi còn nhỏ, chỉ sợ khiêng không nổi.
Nhâm Tiểu Túc gấp gáp lên tiếng:
– Không được, hôm nay ta phải khiêng hắn! Ai dám đoạt với ta, ta chém hắn!
Mọi người:
– …
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCả bọn liền ngu ngơ, hiện tại làm người tốt còn phải nói lời ngoan tuyệt như vậy…
…
Nửa giờ sau, Nhâm Tiểu Túc và Hứa Hiển Sở một trước một sau khiêng cáng cứu thương đi. Nhâm Tiểu Túc không thấy nặng tí nào, hiện tại khí lực của hắn rất lớn.
Nhâm Tiểu Túc bôi thuốc cho Vương Lỗi, Vương Lỗi cám ơn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc nhận được 1 cảm tạ tệ. Thời điểm khiêng Vương Lỗi, Vương Lỗi cảm ơn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc nhận được 1 cảm tạ tệ. Trên đường đi, Nhâm Tiểu Túc cẩn thận quan tâm hỏi Vương Lỗi có đói không, có khát không, Vương Lỗi cám ơn Nhâm Tiểu Túc, Nhâm Tiểu Túc nhận được 1 cảm tạ tệ.
Nhâm Tiểu Túc thật sự không ngờ tới nơi này hắn còn nhặt được một cái “thần khí” thế này!
Chỉ nửa giờ sau, Nhâm Tiểu Túc đã có được 82 cảm tạ tệ!
Hứa Hiển Sở cảm thấy có chút kỳ quái, trong ấn tượng của hắn, Nhâm Tiểu Túc không phải loại người rước việc vào người, sao bỗng nhiên trở thành một người tốt thế này?!
Hắn không tin!
Có điều trên đường đi Hứa Hiển Sở nghĩ rất lâu, nếu Nhâm Tiểu Túc dụng tâm kín đáo thì mục đích của hắn là gì…
Không nghĩ ra a….
Mảnh rừng này cũng không dễ đi, Nhâm Tiểu Túc không thể ngờ mới qua có một năm mà cây cối nơi này chằng chịt như thế. Lần trước hắn tới chỗ này chỉ là một từng cây, chỉ một năm mà như cả chục năm không bằng, biến hóa quá lớn.
Nhâm Tiểu Túc vừa đi vừa trò chuyện với Vương Lỗi. Ánh mắt thời khắc quan sát xung quanh. Thời điểm đi đường Nhâm Tiểu Túc tận lực liếc mắt tìm miếng thịt chuột hắn đã vứt tối qua. Kết quả chỉ qua mấy giờ mà con chuột kia chỉ còn là xương trắng.
Trên đường đi, Lạc Hinh Vũ luôn vây quanh bên người Hứa Hiển Sở, cứ như trừ Hứa Hiển Sở ra trong mắt nàng ta chẳng còn ai.
Nhâm Tiểu Túc thấy được rất nhiều lần Lạc Hinh Vũ bắt chuyện với Hứa Hiển Sở, mà Hứa Hiển Sở chỉ lạnh lùng đáp lại.
Giờ khắc này, Nhâm Tiểu Túc nhìn ra một ít bóng dáng của nữ nhân trong thị trấn trên người Lạc Hinh Vũ…
Nguyên lai phụ nữ trong hàng rào rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm cũng sẽ tìm kiếm nơi để dựa dẫm.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Dương Tiểu Cận, chỉ thấy hai họng súng của Dương Tiểu Cận bất kỳ lúc nào cũng có thể chĩa vào người khác…
Lạc Hinh Vũ và Dương Tiểu Cận như hai thái cực đối nghịch nhau…
Đến giữa trưa, Hứa Hiển Sở nói với Nhâm Tiểu Túc:
– Ngươi có thể tìm đồ ăn cho mọi người không?
Nhâm Tiểu Túc khó chịu nói:
– Ta cũng đâu phải thần, muốn tìm là tìm được đồ ăn. Hiện tại ta nói lợn rừng đâm đầu vào cây chắc nó đâm đầu vào cho ta bắt được chắc?
Vừa dứt lời, phía trước mấy trăm mét của đám người vang lên một tiếng ầm. Sau đó là âm thanh cành cây bị bẻ gãy, phảng phất như có thứ gì vừa đụng vào thân cây!
Ánh sắc mọi người cổ quái nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc, Hứa Hiển Sở dẫn theo đoàn người cẩn thận từng li từng tí nhích tới chỗ đó. Kết quả thật sự thất một đầu heo rừng đụng ngã cây cổ thụ. Lúc này heo rừng đang nằm vùng vẫy muốn đứng dậy, kết quả nó đâm tới đầu óc thất điên bát đảo, căn bản không đứng dậy nổi.
Bóng xám trên người Hứa Hiển Sở tách ra, chỉ thấy bóng xá nhún người nhảy cao vài thước. Lúc nó rơi xuống thì hung hăng nện một quyền lên đầu heo rừng, heo rừng ngã rầm xuống đất.
Bất quá mọi người không để ý bóng xám kia mà trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc.
Lưu Bộ cười nói:
– Trưa nay có thức ăn rồi. Nhâm Tiểu Túc ngươi hay thật, nói cái gì có cái đó!
Mọi người cười rộ lên, có ăn là tốt lắm rồi. Có điều trong đám người chỉ có Nhâm Tiểu Túc là không cười. Hắn quay đầu nhìn về phía thị trấn, nội tâm bất an, Lục Nguyên…
Chỉ có Nhâm Tiểu Túc biết, đây nhất định là do Nhan Lục Nguyên hứa nguyện. Hơn nữa hiện tại thằng bé nhất định đang chịu đựng thống khổ vì phản phệ. Chỉ mong Tiểu Ngọc Tỷ và Trương Canh Lâm có thể chiếu cố thằng bé thật tốt.
Nhâm Tiểu Túc im lặng, hắn quyết định sau này tận lực nói mấy lời suy đoán như vậy lại. Bằng không hắn càng may mắn thì Lục Nguyên càng gặp nguy hiểm.
Nhâm Tiểu Túc thở dài trong lòng:
– Thật cố chấp.
Lúc trước Nhâm Tiểu Túc chưa từng nghĩ sẽ quay về thị trấn, hiện tại hắn thật muốn quay về ngay để xem Lục Nguyên có sao không.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.