Khi Nhâm Tiểu Túc biết sĩ quan này tên Vương Tòng Dương thì nội tâm không khỏi cả kinh. Hắn lo người này sẽ một mực cắn mình không thả.
Hừng đông, Nhâm Tiểu Túc mở cửa phòng khám liền thấy Vương Phú Quý đang cầm chổi quét dọn tiệm tạp hóa. Thấy Nhâm Tiểu Túc, lão Vương dừng lại, thấp giọng hỏi:
– Tối qua có chuyện gì?
– Không có gì.
Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:
– Tư quân trong hàng rào còn nghi ngờ ta nên tới điều tra lần nữa.
– Xì.
Vương Phú Quý không cam lòng:
– Mỗi ngày đều xem lưu dân chúng ta như giặc. Đã nói ngươi được ông chủ La bảo hộ mà họ còn dám tới.
– Mắng cái gì.
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía Vương Phú Quý:
– Ngươi không cần bất bình thay ta.
Vương Phú Quý cười rộ lên:
– Ngươi yên tâm đi, không sao đâu, ta đã đưa hắc dược mới vào rồi.
Vào ngay lúc này, một hán tử nhanh chóng chạy tới, trên tay toàn là máu. Thời điểm cách phòng khám khá xa hắn đã hô:
– Bác sĩ! Cứu mạng a!
Có lẽ chảy máu quá nhiều nên tên này bị dọa. Có điều Nhâm Tiểu Túc nhìn qua thì biết vết thương này chỉ là ngoài da thôi.
Trong thị trấn, không có gì nguy hiểm cả.
Không thể không nói, nhân sinh quan của nhóm lưu dân vẫn rất rộng, trừ ra ngoài là chuyện sống chết thì trong trấn họ sẽ không gây chuyện gì quá lớn.
Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn tên kia một cái:
– Vào đi, thương thế ngươi không nghiêm trọng, không chết được. Cơ mà sao lại bị thương thế này?
– Vốn ta chuẩn bị tới nhà xưởng, kết quả giữa đường phát hiện quên mang đồ. Vừa lúc phát hiện có người trộm đồ trong lều ta, ta muốn bắt gã nhưng gã chém ta một đao.
Hán tử giải thích:
– Bác sĩ, ta thật sự không sao chứ? Chảy nhiều máu thế này mà.
– Không sao.
Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh đáp.
Hán tử nghe vậy thì thả lỏng một chút. Nhâm Tiểu Túc liếc nhìn vết thương hắn ta, suy nghĩ bản thân chưa dùng thử thuốc tê bao giờ, không biết có nên dùng không?
Nhâm Tiểu Túc nhìn hán tử nói:
– Chỗ chúng ta có thuốc tê, dùng xong trong lúc xử lý miệng vết thương sẽ không đau.
– Thật sao?
Hán tử sững sờ một chút:
– Có tốn tiền không?
– Nói nhảm.
Nhâm Tiểu Túc tức giận:
– Thuốc mắc như thế sao không tốn tiền cho được? Ngươi xem thương thế mình đi, miệng vết thương dài bốn tất, cứ thế mà khâu sống thì không đau chết ngươi mới là lạ?
Nhâm Tiểu Túc nói thế cũng là nói thật. Miệng vết thương quá dài, phải bôi hắc dược vài lần, chỉ một lần căn bản không đủ.
Vì thế hắn sợ tên này không chịu đau nổi.
Thời điểm Tiểu Ngọc Tỷ lấy dụng cụ ra, trong mâm có một cái ống chích và bình thuốc tê, ống chích có sẵn từ trước.
Điều kiện chữa bệnh thế này kim tiêm không thể chỉ dùng một lần là bỏ. Vì thế dùng xong sẽ đem khử trùng rồi dùng tiếp. Đáng lý ra như vậy là không được, có điều Nhâm Tiểu Túc biết làm sao đây?
Việc Nhâm Tiểu Túc có thể làm là trừ độc thật tốt, ví dụ như huơ kim tiêm trên lửa một lúc…
Lần này Tiểu Ngọc Tỷ đã biết là lạnh rồi mới hạ châm, chỉ là vừa tính hạ châm nàng liền làm khó:
– Tiểu Túc nè, thuốc tê này chích ở đâu? Đâm vào trong vết thương hay chích gần đó?
Bọn họ chưa xài thuốc tê lần nào hết, vì thế Tiểu Ngọc Tỷ không biết dược hiệu thế nào?
Nhâm Tiểu Túc cũng sửng sốt, hắn không nghĩ tới điểm này:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net– Ta cũng không biết nha.
Hán tử ngồi bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện thì sợ tới xém té đái trong quần:
– Không ngờ các ngươi chưa từng dùng thuốc tê? Đến cùng các ngươi có biết trị bệnh không vậy…
Hán tử nghe nói Nhâm Tiểu Túc có thể trị ngoại thương. Cộng thêm hiện tại Nhâm Tiểu Túc được mọi người tán thưởng nên hắn mới chạy tới đây.
Kết quả sự thật không đúng với lời đồn a!
– Đến cùng chích vào đâu a?
Tiểu Ngọc Tỷ thúc giục.
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn sắc mặt bệnh nhân, trầm tư nói:
– Bằng không thì chích vào đùi đi, tránh cho tí nữa hắn chạy.
Bệnh nhân:
– ???
…
“Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 1 điểm lực lượng.
“Nhiệm vụ cứu chữa 20 người bệnh.”
Chỉ hết hôm nay Nhâm Tiểu Túc đã hoàn thành xong nhiệm vụ liên hoàn thứ ba. Có điều cảm tạ tệ của hắn giảm từ 10 còn 8, rất nhiều người dù được chữa tốt cũng không cảm ơn hắn một cách chân thành.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy bây giờ cuộc sống của hắn rất phong phú. Ban ngày xem bệnh, xế chiều đi dạy thay, tối thì tán gẫu với Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên. Hắn cầm cái xẻng nhỏ cùng một ít rau củ. Nguyện vọng trước kia của hắn là có một cái sân nhỏ, trồng vài cọng hành hay mấy củ khoai tây.
Hiện tại Nhâm Tiểu Túc cảm thấy lực lượng đã mạnh hơn, cũng trưởng thành hơn, cơ bắp rắn chắc hơn.
Nhâm Tiểu Túc thầm hỏi cung điện trong đầu:
“Hiện tại điểm thể lực và tốc độ của ta là bao nhiêu?
Cung điện đáp:
“Thể lực 5.5, tốc độ 4.1.”
Nhâm Tiểu Túc không nói gì, hắn cảm thấy điểm thuộc tính khá cân đối, bản thân sẽ không biến thành một tên cơ bắp quái dị.
Nhan Lục Nguyên đột nhiên hỏi:
– Ca, sao ngươi không trị bệnh cho mấy bệnh nhân kia, đều là tiền đó.
Nhâm Tiểu Túc liếc mắt nhìn hắn:
– Không biết trị.
– Bác sĩ lúc trước không biết trị cũng trị mà.
Nhan Lục Nguyên suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
– Ta không thể làm như hắn.
Nhâm Tiểu Túc giải thích:
– Ngươi nhìn kết cục hiện tại của hắn đi, gặp chuyện không may có ai giúp hắn không? Là người phải có nguyên tắc.
– Có thể chúng ta gặp chuyện không may cũng không ai giúp đâu.
Nhan Luc Nguyên cúi đầu nhỏ giọng nói thầm:
– Họ sẽ không giúp chúng ta thì mắc gì chúng ta phải thật lòng với họ. Đầu năm nay rất nhiều người còn ước chúng ta gặp chuyện không may nữa kìa.
Nhâm Tiểu Túc nhìn Nhan Lục Nguyên, hắn biết tuổi thằng nhóc nhỏ hơn mình, lại đang trong giai đoạn hình thành tính cách. Hoàn cảnh sống của nó cũng gặp phải quá nhiều ác ý từ bên ngoài.
Nhâm Tiểu Túc thừa nhận Nhan Lục Nguyên không nói sai. Trong thời đại này ai cũng ích kỷ cả, ích kỷ là chuyện hiển nhiên. Thậm chí việc trở thành người tốt lại là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Có điều Nhâm Tiểu Túc muốn Nhan Lục Nguyên hiểu rõ, người khác là người khác, còn họ là họ.
– Lục Nguyên, ngươi nhớ kỹ.
Nhâm Tiểu Túc trịnh trọng nói:
– Đừng vì thời đại bi ai mà trở thành người bi ai.
Nhan Lục Nguyên như có điều suy nghĩ. Bên cạnh là Tiểu Ngọc Tỷ ánh mắt lập lòe nhìn hai anh em. Đột nhiên nàng cảm thấy chỉ cần Nhâm Tiểu Túc còn ở bên Nhan Lục Nguyên thì đời này Nhan Lục Nguyên sẽ không bao giờ bị hủy hoại.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới âm thanh rối loạn, có người kinh ngạc nói:
– Dàn nhạc quay về rồi? Không phải họ bảo phải tới hàng rào 112 à, sao bây giờ lại về.
– Đúng thế, hơn nữa người dẫn đường cho bọn họ cũng không thấy đâu!
Nhâm Tiểu Túc ngẩng đầu, hắn bỗng nhớ tới nữ hài có kỹ năng súng ống hoàn mỹ kia.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.