Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Trang chủ Truyện Đô Thị Đệ Nhất Danh Sách Chương 2: Không Có Chỗ Cho Nước Mắt

Chương 2: Không Có Chỗ Cho Nước Mắt

8:33 sáng – 07/11/2024

Bởi vì tên cướp và đột nhiên lâm vào hôn mê, lúc Nhâm Tiểu Túc về đến nơi đã tương đối trễ, hắn liếc mắt nhìn sắc trời sắp bị hắc ám bao phủ, lúc này mang theo chim sẻ đi qua thị trấn là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Ban ngày còn có người trong hàng rào tị nạn đi ra khống chế trật tự, ban đêm những người kia đều trở vào bên trong hàng rào cả rồi.

Đương nhiên người trong hàng rào tị nạn cũng không phải có lòng tốt gì, mà là bọn họ lo lắng thị trấn quá hỗn loạn sẽ ảnh hưởng tới nhóm lưu dân làm việc tay chân.

“Ơ, Nhâm Tiểu Túc hôm nay thu hoạch không nhỏ nha.”

Lúc Nhâm Tiểu Túc khiêng nồi sắt chạy vào thị trấn liền có người chào hỏi hắn, trên mặt người kia tối om om, giống như từ khi sinh ra đến giờ không có rửa mặt vậy.

Rất nhiều người trong thị trấn đều có bộ dạng như thế này, ngày bình thường vì đổi lấy đồ ăn liền đi đào than đá ở mỏ than phụ cận, sau khi vận chuyện đám than đá này vào bên trong hàng rào, đám công nhân mới được phân phát bánh mì đen hoặc là khoai tây để duy trì sự sống.

Không riêng đào than đá, trong hàng rào có rất nhiều công việc bẩn thỉu cần nhân lực, vì thế sẽ đi ra ngoài hàng rào tìm người đến làm.

Nước giếng trong thị trấn đều có hạn ngạch, mỗi ngày chỉ có nhiêu đó, hùng hòng lấy thêm được một ca. Phụ cận lại không có nguồn nước sạch, hoặc là nói xung quanh nguồn nước sạch đều có nguy hiểm, luôn có dã thú tụ tập uống nước. Cho nên đám người trên thị trấn đều vô cùng bẩn thỉu, không thấy rõ bộ dáng, Nhâm Tiểu Túc cũng không ngoại lệ.

Chỉ bất quá Nhâm Tiểu Túc cũng không đi đào than đá, hắn có phương pháp sinh tồn của riêng mình.

Lúc này Nhâm Tiểu Túc nhìn thấy có người chào hỏi cũng không đáp, hắn muốn nhanh chóng trở lại túp lều của mình.

Ngay thời điểm Nhâm Tiểu Túc đi ngang qua con đường nhỏ trên thị trấn, cách hắn không xa chính là hàng rào tường thành nguy nga vững chắc, phảng phất ngẩng đầu không thể nhìn thấy điểm cuối trên cao.

Thị trấn không có quá nhiều kiến trúc bằng gạch đá, túp lều chiếm đa số diện tích nơi này.

Nguyên bản lúc mới vào thị trấn Nhâm Tiểu Túc còn rất nhẹ nhàng, thế nhưng hắn bỗng nhiên cảnh giác lên, thậm chí còn chậm rãi rút ra một thanh cốt đao ở bên hông. Bầu không khí trên đường phố ngưng trọng lên, tựa hồ bên trong những cái túp lều kia cất dấu nguy hiểm chết người, bất quá khi Nhâm Tiểu Túc rút cốt đao ra, đám người đang rục rịch lại chìm xuống.

Chuyện thứ nhất Nhâm Tiểu Túc học được ở nơi này chính là không nên tin bất luận kẻ nào… ngoại trừ Nhan Lục Nguyên.

Một túp lều bên đường truyền đến tiếng thì thầm to nhỏ:

“Nhâm Tiểu Túc lại lại bắt được con mồi.”

“Đó tính là con mồi gì chứ, chim sẻ mà thôi.”

“Con chim sẻ này không giống như hình vẽ trong sách cho lắm, con chim ưng ở trong sách cũng không có lớn như vậy đi?”

“Đừng chọc hắn.”

Một âm thanh chấm dứt hồi thì thầm to nhỏ này, tựa hồ có người biết Nhâm Tiểu Túc đang đi qua.

Nhâm Tiểu Túc xốc lên màn cửa nhà mình, tình cảm ấm áp bên trong khiến cho thân thể của hắn không còn cảnh giác cứng ngắc như trước nữa.

Nhan Lục Nguyên đang ngồi làm bài tập trong túp lều, ngẩng đầu nhìn thấy Nhâm Tiểu Túc trở về liền kinh hỉ một hồi:

“Bắt được chim sẻ?”

“Tại sao không thắp đèn dầu lên?”

Nhâm Tiểu Túc nhíu mày hỏi.

Kỳ thật bình thường Nhan Lục Nguyên cũng không nhu thuận, mỗi khi Nhâm Tiểu Túc không có bên cạnh tính tình khá khó gần, nhưng lúc đối mặt với “ca ca” Nhâm Tiểu Túc, cậu chung quy sẽ dịu dàng ngoan ngoãn hơn một ít:

“Em muốn tiết kiệm dầu hỏa một chút.”

“Vạn nhất bị cận thị phải làm thế nào?”

Nhâm Tiểu Túc buông con chim sẻ xuống.

Hai mắt Nhan Lục Nguyên sáng lên nói:

“Thầy giáo nói, trước lúc tai biến có một thứ tên là mắt kính, thầy ấy còn nói hiện tại kỳ thật cũng có, chỉ bất quá nó ở bên trong hàng rào tị nạn mà thôi, có vật này cho dù cận thị cũng không sợ.”

Nhâm Tiểu Túc chẳng thèm ngó tới loại thuyết pháp này:

“Anh đã thấy có người mang thứ mắt kính mà em nói, chỉ là ở nơi hoang dã gửi gắm thị lực của mình cho một món đồ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, chẳng khác nào tự tìm cái chết cả. Đừng có nghe thầy giáo thổi phồng nữa, có mấy lời thầy giáo nói cũng không chính xác.”

“Ò…”

Nhan Lục Nguyên gật gật đầu:

“Vậy anh còn đưa em tới trường?”

Nhâm Tiểu Túc nghẹn một chút:

“Chuyện đó còn phải hỏi?”

“Lúc nào em mới có thể đi săn với anh?”

Nhan Lục Nguyên truy vấn.

“Em mới 14 tuổi đòi đi săn gì chứ? Ở học đường học giỏi cũng không cần đi săn.”

Nhâm Tiểu Túc nói:

“Học tính sổ sách như thế nào, học hoá học vật lý gì gì đó, đến lúc đó không phải còn mạnh hơn đi săn gấp mấy lần à?”

“Anh cũng mới 17 tuổi thôi mà.”

Nhan Lục Nguyên không phục.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Thời buổi như thế này, mặc dù là dã nhân cũng hiểu rõ tầm quan trọng quả tri thức.

Đây cũng là lý do giáo viên dạy học có thể sinh tồn trên thị trấn, mặc kệ trên thị trấn xuất hiện nhiễu loạn gì, giáo viên dạy học luôn là người an toàn nhất, sẽ không ai đi đánh chủ ý vào giáo viên dạy học.

Chỉ bất quá học phí khá là đắt đỏ, bằng không thì Nhâm Tiểu Túc cũng muốn đến nghe một chút.

Nhâm Tiểu Túc một bên lật nồi sắt một bên thuần thục làm thịt chim sẻ:

“Hôm nay Thiên tiên sinh dạy cái gì? Nội tạng con chim sẻ này có thể để lại cho em một chút, những phần khác ngày mai phải đem đi bán.”

“Anh bị thương?”

Nhan Lục Nguyên thấy được hổ khẩu Nhâm Tiểu Túc bị thương liền chau mày, đó là vết thương do chim sẻ cho mổ ra, máu rỉ rỉ chảy không ngừng.

Nồi sắt lớn gác ở trên cây gậy, lò sưởi trong túp lều soi khuôn mặt Nhâm Tiểu Túc lúc sáng lúc tối:

“Vết thương nhỏ.”

Trong phòng lâm vào trầm mặc, chẳng được bao lâu Nhâm Tiểu Túc vớt nội tạng chim sẻ trong nồi ra đưa cho Nhan Lục Nguyên:

“Ăn.”

Hốc mắt Nhan Lục Nguyên bỗng nhiên đỏ lên:

“Em không ăn, anh ăn đi, anh cần dưỡng thương.”

“Anh húp chút nước là được.”

Nhâm Tiểu Túc nói:

“Chỗ anh còn bánh mì đen.”

“Em không ăn, đó căn bản không phải vết thương nhỏ. Mấy ngày hôm trước em nhìn thấy trên thị trấn có người cũng bởi vì một chút vết thương nhỏ. Xuối cùng bị nhiễm trùng mà chết, chỗ chúng ta không có thuốc.”

Nhan Lục Nguyên quật cường nói, nước mắt đã sắp chảy xuống.

“Ba.”

Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên tát một cái lên trên mặt Nhan Lục Nguyên nói:

“Em phải nhớ kỹ, anh và em sinh tồn trên thế giới này không thể rơi lệ, thế giới này không có chỗ cho nước mắt.”

Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:

“Em nhìn xung quanh chúng ta đều là ai, em không ăn no bụng ban đêm có người xông tới một đao chọc chết anh thì biết làm thế nào? Anh cho em đi học đường, chính là không muốn em học theo anh chỉ có thể đi săn, em có năng lực đặc thù, học tập thật giỏi mới không cần theo anh ra ngoài hoang dã đi sớm về tối. Anh cho em đi học đường, chính là không muốn em dã man giống như bọn họ!”

Nhan Lục Nguyên bỗng nhiên tiếp nhận nội tạng chim sẻ Nhâm Tiểu Túc đưa qua, ăn ngấu nghiến, nước mắt cuối cùng không có rớt xuống, cậu phải học lấy sự kiên cường như Nhâm Tiểu Túc.

“Khục khục, ăn xong cầm một miếng vải sạch đến băng bó vết thương giúp anh đi.”

Nhâm Tiểu Túc nói.

“Ừm.”

Nhan Lục Nguyên đáp ứng nói.

“Bình thường ở bên ngoài rất tinh quái, như thế nào về đến nhà lại giống như thỏ con vậy.”

Nhâm Tiểu Túc cảm thán nói:

“Hôm nay trên thị trấn có phát sinh chuyện gì không.”

“Có.”

Nhan Lục Nguyên một bên tìm miếng vải sạch sẽ nói:

“Trong hàng rào tị nạn có một đội người đi ra, nói muốn tìm một người dẫn đường có thể dẫn bọn họ đi tới hàng rào tị nạn số 112, bọn họ muốn trực tiếp xuyên qua Cảnh Sơn.”

“Đi hàng rào tị nạn số 112?”

Nhâm Tiểu Túc sững sờ một chút nhíu mày:

“Còn muốn đi xuyên qua Cảnh Sơn?”

“Anh nói bọn họ có thể tìm anh hay không, người trên thị trấn cũng biết anh rất quen thuộc với tình huống bên ngoài.”

Nhan Lục Nguyên chớp mắt nói:

“Em nghe nói bọn họ là nhạc công và ca sĩ ở bên trong hàng rào tị nạn số 113, được mời đi tới hàng rào tị nạn số 112 để biểu diễn, em chưa từng thấy qua ca sĩ đó.”

“Anh không đi.”

Nhâm Tiểu Túc lắc đầu:

“Khu vực nguy hiểm như Cảnh Sơn, người nào đi vào liền chết người đó. Em tránh bọn họ ra, đám người kia rất cổ quái.”

Lúc này Tâm tình Nhâm Tiểu Túc có phần phức tạp, đây là là thời buổi nào rồi, thế mà vẫn còn người làm ca sĩ, còn có dàn nhạc? Bên trong hàng rào tị nạn rốt cuộc là thế giới như thế nào.

Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên có chút chờ mong.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận