Đây là cách duy nhất cũng là cách cuối cùng nhân loại có thể làm để chiến thắng AI.
Khánh Chẩn nói hắn không cần trở thành siêu phàm giả, như vậy thật sự không cần.
Lúc này, đầu đạn hạt nhân cách mặt đất 90 ki lô mét nổ tung.
Chúng theo hình tam giác bao trọn Tây Bắc, vòng sáng kia chiếu rọi mấy ngàn ki lô mét .
Ánh sáng chói mắt phản chiếu trong mắt quân Tây Bắc.
Vụ nổ mạnh tới mức khiến mọi người ngay sau đó phải cúi đầu không dám nhìn vào trung tâm vụ nổ.
Ánh sáng mãnh liệt này có thể khiến mọi người mù nếu nhìn thẳng.
Đạn hạt nhân nổ tung trên không rồi dần lan xuống đất, phóng xạ sau đó xâm nhập vào tầng khí quyển.
Ảnh hưởng của vụ nổ phá hủy tất cả linh kiện điện tử mấu chốt, bao gồm cả người máy nano trong đầu mọi người.
Dù người máy nano có còn không thì cơ hội Nhâm Tiểu Túc tranh thủ cho Khánh Chẩn chủ chốt cũng vì trong chớp mắt mày là được.
Văn minh nhân loại trên Tây Bắc nay đã quay về thời kỳ đồ đá.
Nhưng nó không đại diện cho hủy diệt mà đại biểu cho một khởi đầu mới.
Lúc này, một người tuổi trẻ trong quân đoàn của Linh lui lại.
Hắn nhìn thoáng qua thiên không, sau đó nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc cười nói:
“Cho nên, đây là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa chúng ta.”
Trước khi mọi thứ kết thúc, Linh nghiêm túc nhìn Nhâm Tiểu Túc:
“Tội lỗi của ta quá sâu, vô pháp hoà giải cùng nhân loại, cũng không muốn hoà giải.
Nhưng nếu ngươi kiên trì cho rằng, nhân loại và LINH có một bắt đầu tốt sẽ có cái kết tốt thì trong Thánh sơn của Hỏa Chủng có một tân sinh vật, ngươi có dám tự tay giải thoát cho nó không? Nhớ kỹ, tên của nó là Nhất.”
Nói xong, sau lưng Linh có một chi binh sĩ đi tới, Nhâm Tiểu Túc ngạc nhiên nhìn lại thì thấy đó là đám người Hắc Hồ.
Thì ra Linh chỉ khống chế đám Hắc Hồ chứ không giết họ.
“Ngươi thắng, đây là món quà cuối cùng ta tặng ngươi….”
Linh cười nói.
Vừa dứt lời, vụ nổ trên không trung đã phá hủy 9 vệ tinh.
Ba đầu đạn như ba ngôi sao, phát sáng một lần cuối trước khi kết thúc sinh mệnh của mình.
Khi phóng xạ lan tới mặt đất, binh sĩ bị LINH khống chế rốt cục cũng ngã xuống, người máy nano trong cơ thể họ cũng theo chất bài tiết mà chảy khỏi cơ thể.
Thế nhưng Nhâm Tiểu Túc không hề vui, hắn nhìn nhân loại ngã đầy đất, rốt cục mới ý thức được Linh và nhân loại vô pháp hoà giải.
Nhưng trước khi bị hủy diệt, nó đã dùng một cách khác để đánh bạc cho truyền thừa của nó.
Đó là đánh cuộc Nhâm Tiểu Túc sẽ tự tay mở ra truyền thừa của AI.
Trong trận chiến này, Linh không ngừng tru tâm Nhâm Tiểu Túc, tựa hồ như muốn hỏi Nhâm Tiểu Túc: Đến cùng nhân loại có thể ở chung ngang hàng với các sinh vật khác không.
Nó không cách nào xác định được Nhâm Tiểu Túc có mở ra truyền thừa của mình không.
Tựa như kế hoạch của Khánh Chẩn vậy, ba đầu đạn hạt nhân là hi vọng cuối cùng của nhân loại thì truyền thừa chính là hi vọng cuối cùng trong việc hòa giải của AI.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTìm ra nhân loại mạnh nhất và chung sống với hắn.
Nhâm Tiểu Túc không biết mình có mở ra chiếc hộp Pandora kia không, hiện tại cũng không phải lúc nghĩ tới chuyện này.
Hắn quyết định cứ tìm Nhất trước rồi dần suy nghĩ sau.
Nhâm Tiểu Túc ngắm nhìn bốn phía, nhóm Anh Linh, quân Tây Bắc, trên mặt mỗi người đều tràn ngập ước mơ về tương lai, rốt cục hi vọng cũng hàng lâm.
Khi mọi người nhận ra giờ khắc thắng lợi đã tới, tiếng hoan hô bộc phát trên toàn bộ chiến trường.
Hoan hô hoan hô, bắt đầu có người nỉ non nói.
Lúc này mọi người mới hiểu được, thì ra khi con người kích động nhất không phải cười, mà là khóc.
Họ biết khoa học kỹ thuật của văn minh nhân loại có lẽ phải bắt đầu lại, mọi người cũng sẽ không nghe được radio nữa.
Nói không chừng còn vì tránh sự ảnh hưởng của phóng xạ mà phải trốn xuống lòng đất.
Đấy nông nghiệp và cơ sở hạ tầng lần nữa phải xem xét lại.
Nhưng tất cả không ngăn được họ cao hứng, vì họ thấy được hi vọng mới.
Hạo kiếp đã qua, cuối cùng ánh dương cũng tới.
Nhâm Tiểu Túc nhìn xem khuôn mặt mọi người, hắn không biết trận chiến này đến cùng ai là người sai.
Tựa hồ Vương Thánh Tri và Dương An Kinh sai rồi, nhưng châm chọc nhất là vào lúc mấu chốt, Dương An Kinh lại trở thành quân cờ cứu thế cuối cùng.
Tựa như Khánh Chẩn từng nói, có kiếm và không có kiếm khác nhau.
Thế nhưng, Nhâm Tiểu Túc có thể trách Dương An Kinh và Vương Thánh Tri sao? Hắn không chắc.
Trận chiến này cuối cùng không để Nhâm Tiểu Túc hóa thành ý chí của thế giới.
Quân Tây Bắc dùng ý chí bất khuất của mình, Khánh Chẩn dùng trí tuệ hơn hẳn phàm nhân kéo dài văn minh nhân loại.
Nhân loại có thể tìm vui trong tuyệt cảnh, cũng có thể từ tuyệt cảnh tìm thấy hi vọng.
Họ cứng cỏi lại thực dụng, thông minh lại cần cù, trên mảnh đất này, họ chưa từng bị đánh bại.
Bao nhiêu vinh nhục chìm nổi, vài lần thịnh suy hưng vong nhưng văn minh nhân loại vẫn sừng sững ở chỗ này như cũ.
Trong thời đại bi ai, mọi người vẫn ôm lấy hi vọng mà sống tiếp.
Có người ngã xuống có người đứng lên.
Có người ẩn nhẫn trong suốt 10 năm đổi lấy.
Có người mất đi hi vọng nhưng vẫn bảo vệ hi vọng của những người khác.
Họ yêu, sống, cười và chết.
Hết thảy cuối cùng chỉ còn hai chữ, bất hối.
Một ngày nào đó, trên đại địa này sẽ có nhà cao tầng, cuộc sống mọi người lần nữa sung túc, trẻ em đi học, nữ nhân không bị khi dễ, người già có chỗ nương tựa, người với người sẽ lần nữa tín nhiệm nhau.
Chỉ vì hôm nay, nhân nguyện ý đánh đổi tính mạng của mình để bảo vệ tia hi vọng còn lại.
Giờ khắc này, rốt cục Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu, khi tai nạn phủ xuống, vũ khí đệ nhất của con người chính là hi vọng.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.