Còn 5 ngày.
Sáng sớm.
Trận chiến hôm qua tàn khốc hơn tưởng tượng nhiều, chỉ trong một ngày, quân Tây Bắc đã mất 12 trận địa.
Bình sĩ trên những trận địa này không kịp rút lui, chính họ không muốn rút lui, mà P5092 cũng không cho họ rút lui.
P5092 nói với Vương Uẩn một câu, nếu trận địa đánh không lại liền rút lui, vậy dân chúng và quân Tây Bắc phía sau phải rút lui về đâu?
Phòng tuyến nơi này là vì kéo dài thời gian mà tồn tại, nếu đánh không lại thì hẳn nên phục vụ quên mình mới đúng.
Tựa như hai lần P5092 từng nói với Trương Tiểu Mãn: Bằng không ngươi cho rằng chiến tranh là gì?
Chiến tranh là xem việc gặt hái sinh mệnh kẻ địch làm mục tiêu chiến đấu.
May mà đường xung quanh trận địa 317 đã được Quý Tử Ngang cải biến địa hình, giúp tiêu hao gần hết đội cơ giới của kẻ địch, bằng không e rằng tình huống sẽ càng thảm hại hơn.
Phải biết, đội cơ giới không thể đi qua rừng rậm Tây Nam.
Cho nên đội cơ giới Trung Nguyên đều tụ tập tại đây. Vũ khí Hỏa Chủng lưu lại cho Vương thị không nhiều, trước khi rời đi Hỏa Chủng đã hủy gần như toàn bộ.
Nhưng Khổng thị và Chu thị đa phần đều không chiến mà hàng, thứ hai tập đoàn để lại cho Vương thị thật sự rất nhiều.
Quý Tử Ngang biết nặng nhẹ, hắn phải giúp P5092 ngăn cảm đội cơ giới này.
Lúc này Quý Tử Ngang đã mệt muốn chết, hắn đã nằm trong bệnh viện dã chiến phía sau bộ tổng chỉ huy, được y tá chăm sóc.
Bất quá P5092 không tới bệnh viện thăm Quý Tử Ngang, vì hắn không có thời gian.
Thời gian đối với quân Tây Bắc giờ khắc này mà nói là vô cùng trân quý.
Chỉ còn lại năm ngày, hiện tại quân Tây Bắc phải cố gắng hết sức cản bước chân địch. Theo những gì Hồ Thuyết nói, quân địch còn ba chi đội đang tới.
Trong doanh trướng chỉ huy, Vương Uẩn thừa dịp tham mưu tác chiến vừa nhận lệnh rời đi thì nhìn về phía P5092:
“Ngươi cảm thấy phòng tuyến Lê Minh còn trụ được bao lâu?”
P5092 nghĩ nghĩ:
“Ba ngày, may mắn thì ba ngày. Ngày thứ ba chúng ta sẽ bắt đầu lùi về cứ điểm 178, nơi đó là chiến trường cuối cùng của chúng ta.”
Vương Uẩn biết P5092 nói thật, cho nên phòng tuyến Lê Minh chỉ còn thủ được tối đa ba ngày nữa thôi, đây là khi vận khí tốt rồi đấy.
Đối mặt với số lượng địch nhân khổng lồ, câu trả lời này cũng không có gì khó chấp nhận.
Nghe nói phòng tuyến Tam Sơn cũng chỉ thủ được ba ngày mà thôi. Bây giờ phòng tuyến Lê Minh thủ được lâu hơn cũng đã tốt rồi.
Nhưng vẫn phải kéo dài thêm 5 ngày nữa. Hai ngày cuối biết phải làm sao?
P5092 nhìn Vương Uẩn:
“AI đã bắt đầu chạy đua với thời gian. Hôm nay là ngày mấu chốt nhất, nó nhất định sẽ dùng biển người đè chúng ta. Về phần chúng ta có ngăn cản được không, không ai biết cả. Hơn nữa, đối mặt với AI, binh sĩ của chúng ta không có thời gian nghỉ ngươi.”
Lúc này, binh sĩ trên trận địa đang mỏi mệt cực độ, trận chiến này khác với những trận chiến trước.
Trước giờ dù chiến đấu thế nào thì hai bên cũng cần nghỉ ngơi, dù thời gian điều phối không tốt nhưng ít nhất vẫn có thể ngủ. Trong chiến tranh, dù thế nào cũng nghỉ ngơi được 4 tiếng, nếu tình hình chiến đấu không kịch liệt, thậm chí có thể ngủ sáu tiếng, tám tiếng.
Nhưng hiện tại thì khác, Linh công kích không ngừng nghỉ, trận địa cũng an bài binh sĩ thay phiên chiến đấu. Thế nhưng dưới tiếng súng lớn như vậy, ngủ kiểu gì được?
Hôm nay đã có binh sĩ đang đi thì té xỉu, mấy ngàn nút tai cũng được lấy ra cho binh sĩ sử dụng.
Nhưng thực tế, dù ngủ họ cũng không được dùng nút tai, vì sẽ không nghe được mệnh lệnh khẩn cấp.
Bây giờ thật sự không có cách nào khác, nếu không được ngủ, sẽ có binh sĩ suy sụp mất.
…
Tại cao điểm 287 tại Tây Sơn, Chu Ứng Long thống lĩnh sư đoàn số 3 thủ tại chỗ này.
Chu Ứng Long mang bộ mặt sầu thảm dò xét phòng tuyến. Lúc này, cao điểm rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi một lúc, kẻ địch như thủy triều đã thối lui.
Lẽ ra quân địch rút lui là chuyện tốt, nhưng Chu Ứng Long biết chuyện không đơn giản như vậy. Binh sĩ được trang bị vũ khí phong phú, không có đạo lý gì bỗng nhiên rút lui, cho nên nhất định có chuyện sắp xảy ra.
Sĩ quan phụ tá theo sau Chu Ứng Long dò xét trận địa, hắn nói:
“Sư trưởng, ngài đi ngủ một giấc đi. Ta tính toán thời gian một chút, ngài đã 30 tiếng không chợp mắt rồi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetChu Ứng Long bình tĩnh nói:
“Bây giờ thiếu ngủ, chỉ sợ ngủ một giấc là giấc ngủ vĩnh hằng rồi. Đợi qua xong mọi chuyện, thời gian ngủ còn nhiều lắm.”
Sĩ quan phụ tá có chút sửng sốt nhưng không nói tiếp.
Khắp nơi tại cao điểm 287 đều là hố bom sâu mấy thước, ngay cả chiến hào cũng bị nổ sụp.
Đến giờ ăn cơm, từng binh sĩ Tây Bắc ngồi trong chiến hào ăn uống.
Tất cả mọi người cảm thấy đói tới xót ruột, nhưng dù thế nào cũng không có khẩu vị ăn.
Họ giết quá nhiều người, hơn nữa còn chứng kiến chiến hữu bên cạnh mình bị nổ tới huyết nhục mơ hồ.
Thế nhưng không còn cách nào khác, còn chiến tranh, họ còn phải ăn để lấy sức.
Đồ ăn vốn ngon miệng nay chẳng khác nào nhai sáp. Các binh sĩ chỉ có thể cố mà nhai nuốt. họ là lão binh, có thể vượt qua cảm giác thoải mái bảo trì trạng thái chiến đấu tốt.
Chu Ứng Long nhìn từng binh sĩ, đồng tử mọi người nay co rút lại, trông như ác quỷ.
Thời gian dài chiến đấu khiến thần kinh mọi người căng thẳng, điều này được biểu lộ thông qua con ngươi.
Khác với những gì được miêu tả trong những trang sách, trong chiến tranh thật sự, binh sĩ chẳng khác nào ác quỷ.
Không ai vô tội cả, nhưng cũng chẳng ai hoàn toàn sai.
Vào lúc này, sĩ quan phụ tá bên cạnh Chu Ứng Long bỗng nói:
“Sư trưởng, ngươi nhìn bên ngoài phòng tuyến đi!”
Bên ngoài cao điểm 287, Chu Ứng Long một đám mây đen bay tới từ chân trời.
Tốc độ mây đen cực nhanh, phảng phất chỉ trong nháy mắt chúng sẽ tới.
Đây không phải mây đen, Chu Ứng Long dùng kính viễn vọng quân dụng nhìn thì thấy đó là một đàn chim khổng lồ bao gồm hồng nhạn, chim quyên, chim hoàng oanh, vịt hoang.
Chu Ứng Long bỗng nhận ra, những loài chim này đều có một điểm chung là chim di trú.
Hiện giờ đã là mùa thu, đám chim này chẳng lẽ lên bay tới phía nam tránh rét, sao đột nhiên vòng tới Tây Bắc làm gì.
Nào ngờ, Linh đã tìm được cách khống chế loài chim tốt nhất. Chỉ cần tìm loài chim di trú của thể bay đường dài thì khuyết điểm trong việc khống chế chim muông đã được cải thiện.
Mà cách hàng rào 61 của Vương thị không xa có khu vực phù hợp cho chim di trú nghỉ ngơi, nơi như vậy ở Trung Nguyên có tám chín chỗ.
Chỗ nghỉ nơi có nguồn nước và thức ăn đầy đủ cho chúng, sau đó chúng lại bị Linh khống chế bay về phía nam.
Chu Ứng Long thấy được một con chim ưng to lớn bay rất nhanh.
Ban đầu, chim ưng xông vào trong đàn chim, tấn công chúng, nhưng chỉ một lúc sau, nó đã bị đàn chim xúm lại quần công.
Chỉ trong nháy mắt, chim ưng đã hóa thành một đoàn năng lượng biến mất trong không trung.
Chim ưng của Hassan từng lập công lớn trong quân Tây Bắc, nhưng đứng trước sự áp đảo về số lượng, nó thật sự chẳng thể làm gì được.
Chu Ứng Long nhìn bầu trời phương xa, thở dài:
“Đánh thức tất cả binh sĩ, chúng ta phải đánh một trận ác liệt rồi.”
Nhìn hướng bay của đàn chim, hẳn cao điểm 287 sẽ là nơi bị tấn công đầu tiên.
Hôm qua Linh công kích đám người Nhâm Tiểu Túc, Chu Nghênh Tuyết, Dương Tiểu Cận, Chu Ứng Long đã biết quân địch cố ý chia cắt Tây Sơn, muốn khai đao với nơi này trước.
Nhưng hắn không ngờ, hôm nay đối phương lại dùng phương thức này để tiến công.
Điều này cũng nằm trong phỏng đoán của P5092, Linh sẽ tấn công phòng tuyến Lê Minh trong hôm nay.
Chu Ứng Long không cách nào đoán được số lượng đàn chim. Chim biến dị tụ hợp một chỗ chắc chắn là tai nạn kinh khủng của nhân loại.
Tại cao điểm 287, súng máy hạng nặng đã được điều chỉnh góc độ bắn tốt. Vốn họ sẽ giao đấu với kẻ địch dưới núi, kết quả hiện tại tất cả đều được điều chỉnh hướng lên trời.
Không chỉ súng máy hạng nặng còn có pháo cỡ lớn cũng được chuẩn bị dùng.
Tất cả binh sĩ nín thở chờ đợi bầy chim tới, Chu Ứng Long cảm khái:
“Năng lực của lão tử hoàn toàn vô dụng rồi…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.