Phòng tuyến Tam Sơn.
Dưới sự chỉ huy tinh chuẩn của AI, binh sĩ Khánh thị liên tiếp bại lui.
Binh sĩ Khánh thị cũng có cảm giác vinh dự của mình, họ chưa từng đánh qua trận nào nghẹn khuất như vậy.
Nhất cử nhất động của họ nằm trong mắt người khác, họ lại không cách nào thăm dò hướng đi của địch nhân.
Rõ ràng trận địa Khánh thị có loại vũ khí như sơn nghiêng nhưng hết lần này tới lần khác họ chẳng thể làm gì được kẻ địch.
Đối phương thận trọng đẩy mạnh từng bước, không cho binh sĩ Khánh thị một chút cơ hội nào.
Đoàn quân tập đoàn đệ nhất vứt bỏ 171 trận địa, trên trận địa vùi lấp một lượng lớn thuốc nổ, muốn dụ AI chiếm lĩnh nơi đó rồi cho nổ tạo thành trọng thương cho quân số kẻ địch.
Nhưng sau khi họ rút lui, binh sĩ AI cũng không chiếm lĩnh 171 trận địa, chỉ cho một chi đội nhỏ tới dỡ bỏ thuốc nổ.
Đối phương biết vị trí từng nơi, hơn nữa thủ pháp tháo gỡ cũng cực kỳ tinh chuẩn.
Về sau, binh sĩ Khánh thị lại dùng lôi khu để ngăn cản bước chân tiến lên của AI.
Lôi khu là thủ đoạn thường dùng nhất trong chiến tranh, địa lôi cũng không đắt đỏ, thậm chí so với pháo mà nói còn có phần rẻ hơn.
Loại lôi khu có khu vực nổ cao này nếu để một số ít người tháo dỡ chắc phải mất cả tháng.
Chung quy nếu không bài trừ địa lôi, đi lên phía trước chỉ có một con đường chết.
Nhưng điều khiến binh sĩ Khánh thị kinh ngạc là binh sĩ AI thậm chí còn chẳng cần nhìn, cứ thế đi qua lôi khu!
Khi những binh sĩ AI đó tiến quân, họ cứ như đã biết chỗ nào được lắp chất nổ mà nhanh chóng né tránh.
Binh sĩ quan sát từ xa thấy được, khi binh sĩ AI sắp dẫm vào địa lôi, chỉ một giây sau đã chuyển hướng.
Loại thao tác này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.
Nếu chỉ vẻn vẹn một người có thể tránh thì không nói, đằng này là tất cả mọi người đều có thể tránh được.
Nếu nói họ phát hiện ra địa lôi cũng thôi đi, nhưng biết chính xác nơi nào có địa lôi lại không lãng phí thời gian đi gỡ thật đủ để nhân tâm rung động.
Quân đội AI cứ như đã có bản đồ lôi khu từ trước, khi đi cũng sẽ tự động né tránh.
Cứ như một chương trình hoàn mỹ vậy.
Đối mặt với địch nhân như vậy, ngươi thậm chí còn không biết nên ứng đối với nó thế nào.
Chuyện binh sĩ Khánh thị có thể làm chỉ là dùng sinh mệnh không ngừng bổ sung lỗ thủng.
Nhưng mỗi lần bổ sung đều sẽ bị quân địch vô tình làm tê liệt lần nữa.
Tất cả nỗ lực Khánh Nghị bỏ ra chỉ có thể nói là phí công.
Bất quá Khánh Nghị cảm thấy rất tận hứng, dù hắn sắp bị địch nhân đánh bại nhưng trước khi thất bại lại được trải qua chiến tranh thật sự, dường như chuyến đi này cũng không tệ.
Hắn được học kiến thức quân sự từ nhỏ, mỗi lần thấy được những trận chiến trứ danh được lưu lại trong tư liệu, tâm trí sẽ không khỏi tưởng tượng ra.
Đây cứ như mộng tưởng cả đời Khánh Nghị theo đuổi. Hiện giờ hắn đã thực hiện được, như vậy cũng đủ rồi.
Phòng tuyến Tam Sơn có ba ngọn núi, hiện giờ đã thất thủ hai ngọn núi.
Khánh Nghị đứng trước sa bàn của bộ chỉ huy, tâm phúc ở một bên thấp giọng nói:
“Trưởng quan, dựa theo kế hoạch của trưởng quan Khánh Chẩn, ngài hẳn nên rời đi.”
Khánh Nghị nhìn tâm phúc một cái:
“Ta không thể rời đi.”
Tâm phúc nói:
“Trưởng quan, ngài đã làm được quá nhiều, cũng đã tận lực. Còn lại cứ giao cho ta a, xin ngài theo sự sắp xếp của Khánh Chẩn trưởng quan lui về Tây Bắc.”
Kỳ thật binh sĩ Khánh thị không biết, trận chiến này đã định sẽ bại, ngay cả Khánh Chẩn, La Lam, Khánh Nghị cũng chuẩn bị xong cho việc rút lui.
Ý nghĩa của trận chiến này chỉ là để Linh đánh bại Khánh thị, hoặc nói, để Linh nghĩ mình đã đánh bại Khánh thị.
Rất ít người biết được kế hoạch, tâm phúc này là một trong số đó.
Khánh Nghị nhìn bộ dáng nghiêm túc của đối phương cười nói:
“Hai mũi quân của tập đoàn đều phải táng thân tại đây. Quan chỉ huy tối cao như ta sao có thể rời bỏ trước giờ phút quyết định này?”
Trước khi tới phòng tuyến Tam Sơn, Khánh Chẩn đã nói rõ cho hắn về kế hoạch rút lui. Khánh Nghị cũng đã đồng ý, nhưng kỳ thật từ lúc vừa bắt đầu hắn đã không có ý định rời đi.
Ý của Khánh Chẩn hắn biết rõ, nhưng Khánh Nghị có thể đi? Nếu hắn đi, e rằng sẽ khiến vong hồn tướng sĩ Khánh thị táng thân trên Tam Sơn thất vọng a.
Khánh Nghị đồng ý với Khánh Chẩn chỉ vì sợ Khánh Chẩn không để hắn tới tiền tuyến mà thôi.
Khánh Nghị cười nói với tâm phúc:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ngươi nói với nhị ca ta một tiếng a. Ta không về, nơi này chính là kết cục của ta.”
Trong thoáng chốc, khi Khánh Nghị đưa ra quyết định này, hắn như trở lại thành thiếu niên tràn đầy ước mơ và nhiệt huyết năm đó.
Hắn đi theo cậu tiến vào quân doanh sau núi Bạch Quả, mãi tới một ngày gặp được hai thiếu niên kia.
Sau đó, cuộc đời hắn không còn gì tiếc nuối.
Tựa như mùa thu trên núi Bạch Quả, khắp nơi đầu là lá cây và ánh nắng óng ánh.
…
Tại nơi hoang dã, một đoàn tàu hơi nước đang vội vã đi từ bắc vào nam.
Trên núi Bạch Quả, Khánh Chẩn ngồi ở đại sảnh lẳng lặng trầm tư.
Hiện giờ trong trang viên không còn ai khác, vì thế người phụ trách nấu cơm chính là La Lam.
Hắn bưng ba phần cơm chiên xì-dầu ra, đưa cho Chu Kỳ và Khánh Chẩn mỗi người một phần.
Khánh Chẩn nhận xong thì không vội ăn, mà Chu Kỳ thì ăn như hổ đói, như quỷ chết đói gửi hồn người sống vậy.
La Lam có phần không vui:
“Ta nói này Chu Kỳ, ta vất vả khổ cực nấu cơm cho các ngươi ăn, phải tự bóc tỏi lột hành tây, lại phải nấu cơm hết nửa ngày. Lúc ngươi ăn có phải nên nói gì đó với ta không?”
Chu Kỳ im lặng một hồi rồi hỏi:
“Còn nữa không?”
La Lam:
“? ? ?”
Trong lúc nói chuyện, chỉ thấy Hứa Man vội chạy vào, sau đó nói với Khánh Chẩn:
“Trưởng quan, trạm gác phía đông hàng rào 111 phát hiện có một con quái vật chạy từ trong Cảnh Sơn tới với tốc độ cực cao!”
Khánh Chẩn hỏi:
“Bao lâu nữa sẽ đến hàng rào 111?”
“Tối đa nửa ngày nữa…”
Hứa Man nói.
Khánh Chẩn đứng dậy quay đầu nói với La Lam và Chu Kỳ:
“Cần phải đi rồi, quái vật kia đột nhiên xuất hiện, nói rõ người tiếp ứng chúng ta từ Tây Bắc rất nhanh sẽ tới. Nếu không có gì bất ngờ hẳn Nhâm Tiểu Túc sẽ tự mình đến.”
Hiện giờ giữa Tây Nam và Tây Bắc không có phương thức liên lạc gì nữa, nhưng Khánh Chẩn tự có cách phán đoán thế cục.
Người có ánh mắt nhìn xa sẽ nhìn thấy được bản chất của sự vật, sự việc.
Người có thể khiến AI dùng quái vật ra trận cũng chỉ có một mình Nhâm Tiểu Túc mà thôi.
Chu Kỳ cảm khái:
“Hiện giờ Nhâm Tiểu Túc đã trở thành Thiếu soái quân Tây Bắc nhưng vẫn nguyện ý tới mạo hiểm cứu người, mặt mũi của các ngươi thật sự rất lớn.”
Khánh Chẩn lắc đầu:
“Không quan hệ gì tới mặt mũi cả, là trận chiến này cần ta, hoặc có thể nói chỉ cần một trong đó chúng ta còn sống tới Tây Bắc là được. Trên đường đi ta sẽ nói phần cuối của kế hoạch cho các ngươi. Bất kể ai là người còn sống tới Tây Bắc đi nữa cũng sẽ trợ giúp được trận chiến này.”
La Lam đột nhiên hỏi:
“Hiện tại ngươi cảm thấy có mấy phần thắng?”
Khánh Chẩn nghĩ nghĩ rồi nói:
“Ba thành, bất quá như vậy cũng đủ rồi.”
Nói xong, Hứa Man mở mật đạo trong trang viên Bạch Quả ra.
La Lam hỏi:
“Trước kia, ngươi và lão tam là nhờ vào mật đạo này mà thường xuyên trao đổi thân phận?”
“Ừ…”
Khánh Chẩn gật đầu:
“Vất vả cho hắn.”
Mật đạo này là do người cầm quyền trước của Khánh thị tu kiến, đã sử dụng được mấy chục năm rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.