Chân chính tai nạn bắt đầu rồi.
Hơn một ngàn vạn người Trung Nguyên không hề hay biết gì bị AI khống chế xuất phát tới Tây Nam và Tây Bắc.
Nếu quan sát từ trên trời, có thể thấy số lượng người khổng lồ kia như một hình quạt to lớn đánh úp về phía tây.
Trung Nguyên trống không, không chỗ nào có người.
Những khu chợ bán đồ ăn vốn rộn ràng, các cửa hàng xuyên đêm, phố dài nhộn nhịp xe cộ nay trống rỗng.
Ngẫu nhiên có một trận gió thổi bao giấy và bao nhựa dưới đất bay lên.
Trong chớp mắt, thế giới như lạnh dần đi.
Tất cả mọi người rời khỏi nhà của mình, bị thao túng đi về nơi không biết vận mệnh.
Tây Nam hay Tây Bắc.
Giữa Tây Nam và Trung Nguyên không có đường liên thông, vì giữa họ có một cánh rừng trải dài 500 ki lô mét .
Lúc trước, Tây Nam muốn thông thương cùng Trung Nguyên đều phải mượn đường của Tây Bắc.
Lúc Tây Nam chế định chiến lược quân sự, cánh rừng này là lớp che chắn tự nhiên của họ.
Bất kỳ quân đội cơ giới nào muốn thông qua cũng phải trả cái giá lớn.
Xe bọc thép, xe tăng, pháo binh khó lòng đi nổi nửa bước trong này.
Trong cánh rừng có một đoạn đường đất nhưng không quá rắn chắc, một khi xe cơ giới hạng nặng đi qua, nền đường sẽ sụp xuống ngay.
Cùng lắm chỉ có xe việt dã là đi qua được thôi.
Nhưng binh sĩ bị Linh khống chế càng thô bạo hơn, họ không hề cố kỵ mà đi xuyên qua cánh rừng này.
Không có xe, không có tiếp tế, mấy trăm vạn người đi bộ xuyên qua cánh rừng 500 ki lô mét này.
Biển người yên tĩnh như thủy triều.
Nơi này có tiểu hài tử, có người già, có nam có nữ, còn có một lượng lớn binh sĩ.
Trên thực tế, vũ khí của Trung Nguyên vượt qua con số này, tỷ như trong nhiều trận chiến, quân đội chỉ có chừng hơn ba mươi vạn người.
Thế nhưng súng ống lại đạt đến con số 120 vạn, nhưng đây chỉ là dự đoán, số lượng đạn hẳn còn nhiều hơn thế.
Nếu không phải là Trung Nguyên từng chiến đấu với quân đoàn viễn chinh, số lượng này có thể còn kinh khủng hơn một ít.
Nghe rất khoa trương nhưng từ trước đến nay, vũ khí của tập đoàn vốn đã gấp mấy lần số lượng quân nhân.
Cho nên, kẻ địch mà Tây Nam Tây Bắc phải đối mặt không chỉ là bình dân tay không tấc sắt, còn có binh sĩ đi kèm vũ khí nữa.
Người bình thường có lẽ không bằng quân nhân nhưng dưới sự điều khiển của Linh, kỹ năng sử dụng vũ khí của mỗi người đều được nâng cấp.
Khả năng bắn súng, cận chiến, đột phá, ai cũng làm được.
Ngay cả tiểu hài tử cũng biết được yếu điểm trên thân thể con người.
Nói đúng hơn, không phải tiểu hài tử biết mà là Linh biết.
Đương nhiên, sức lực của tiểu hài tử vẫn chưa đủ để thực hiện, đáng sợ nhất vẫn là các thanh niên trai tráng trong biển người.
Mọi người thường hình dung một đội binh sĩ tinh nhuệ như cỗ máy chiến tranh nhưng họ chưa từng chứng kiến một cỗ máy chiến tranh thật sự đáng sợ thế nào.
Căn cứ quân sự của Khánh thị đã bị xâm lấn, hiện tại toàn bộ thiết bị của họ nay chỉ còn là sắt vụn, Khánh thị phải chiến đấu bằng phương thức nguyên thủy nhất.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThứ họ có thể dựa vào chỉ có súng ống lạnh băng.
May mà tốc độ di chuyển của chi đội này không nhanh.
Những người bình thường này lặn lội đường xa khiến chân họ dần nổi bong bóng, nếu không xử lý kịp thời, họ sẽ bị nhiễm trùng và thối rữa.
Linh cũng không bất kể sống chết khiến nhân loại tiếp tục đẩy mạnh, vì những người này chính là vật dẫn cho máy chủ của nó.
Vì vậy, khi chân những người này bị mài rách, nó cho họ dừng lại nghỉ ngơi.
Giữa biển người, có người đi thu thập thảo dược đắp lên vết thương, đợi khi vết thương đã ổn, họ lần nữa lên đường.
Cùng lúc đó, mỗi người dùng thủ pháp tốt nhất để xoa bóp cơ bắp, giảm mỏi cơ, giảm hiện tượng co thắt và tích tụ axit lactic, nhưng đây chỉ là phương pháp cơ sở nhất mà thôi.
Khi thắng lợi đã tới tay, dường như Linh cũng không quá hứng thú.
Biển người như một bầy kiến khổng lồ, mỗi người đều có chức trách riêng.
So sánh với những người từng bị Lý Thần Đàn khống chế, những người này trật tự và kiềm chế hơn, cũng khiến người ta nhìn mà sợ hãi hơn.
Tuy đám người Lý Thần Đàn khống chế hung hãn không sợ chết, nhưng Linh lại giỏi điều khiển số đông hơn, nó rất ít khi phạm sai lầm.
Biên người không có tiếp tế cứ thế tiến vào cánh rừng, trong số đó có một nhóm người đặc biệt kiếm đồ ăn cho mọi người.
Họ hái hết thảy thực vật có thể ăn được, ăn hết thảy dã thú và côn trùng nào mà không có độc.
Trên trời, dưới đất, rễ cây, lá cây, côn trùng gì đó đều có thể trở thành đồ ăn.
Vì vậy, một màn kinh khủng diễn ra, đám người đó vừa đi vừa ăn côn trùng còn sống, đám côn trùng đó vẫn còn ngoe nguẩy khi được đám người bỏ vào miệng.
Ăn xong con trùng xong thì ăn lá cây, trái cây, Linh biết rõ cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn.
Dựa theo chiều cao và cân nặng, mỗi người phải thu nạp đủ 43% an-bu-min, 22% mỡ, 0.1% các loại vitamin, còn có 17% đường…
Linh không quan đám người này ăn cái gì, từ rễ cây tới nguồn nước, từ côn trùng tới trái cây đều bị họ ăn sạch.
Nó chỉ cần giúp nhân loại duy trì hoạt động bình thường là được.
Không cần biết họ ăn những gì.
Quá trình kéo dài một tuần, những người này không chỉ không sinh bệnh, ngược lại hình thể họ trông ngày còn khỏe hơn khi nhìn bằng mắt thường.
Người béo nhanh chóng gầy xuống, người gầy lại cường tráng hơn.
Mỡ trong máu, trong thân thể, huyết áp các loại đều đạt tới mức tiêu chuẩn của sức khỏe.
Dưới sự khống chế của Linh, không ai mệt mỏi làm gián đoạn quá trình di chuyển, chỉ như đây là một quá trình luyện tập của nhân loại, Linh không chút để ý.
Mọi người không còn thời gian xem TV, đọc báo, nghe radio nữa.
Mọi người cũng không hưởng thụ phong cảnh hay mỹ thực.
Trên đường đi, những gì họ làm chỉ là để đi được xa hơn, để khi tới chiến trường, thân thể có thể đạt được sự cân đối tốt nhất.
Khi họ đến chiến trường cũng không sợ có người chết.
Mỗi một sinh mệnh đều chỉ tồn tại vì hai chữ thắng lợi, giữa các sinh mệnh không có gì khác biệt.
đường sá dài dằng dặc, biển người chậm rãi tiến lên.
Nhưng mọi người đều rõ, khi đám người này chống đỡ được tới Tây Nam và Tây Bắc, đây cũng là thời khắc bắt đầu đếm ngược cho sự kết thúc của văn minh nhân loại.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.