Nhưng trước khi thắng lợi, mọi người như đi trong một cái đường hầm dài, ai cũng không biết điểm cuối ở đâu, khi nào hi sinh bỏ mình.
Trong mắt P5092, chiến tranh sao có thể không có người chết?
Nếu có người chết thì chẳng bằng để La Lam chết chẳng hơn?
Lúc này, P5092 với tư cách là chỉ huy quân sự, tự nhiên không hi vọng Nhâm Tiểu Túc rời khỏi Tây Bắc.
Mọi người đều cảm thấy Vương thị đã điên rồi, lúc này sao có thể chạy tới Vương thị được?
Chỉ là, Nhâm Tiểu Túc nói với P5092:
“Trước kia khi còn là lưu dân, ngày nào ta cũng nghĩ làm sao để sống tiếp.
Ta có thể ăn vỏ cây, có thể ăn cỏ, có lần ta bẫy bắt thỏ, kết quả bị con thỏ đạp một cái bổ nhào.
Khi đó ta cảm thấy có thể sống được đã là tốt lắm rồi, khi đó ta chỉ cần có thể dẫn theo Nhan Lục Nguyên sống sót thì muốn thế nào ta cũng làm được.
Thế nhưng về sau lại khác, ta dần hiểu được trên thế giới này vẫn còn chuyện quan trọng hơn sống sót.”
Nói xong, Nhâm Tiểu Túc đi ra ngoài:
“Các ngươi không cần đi theo, nếu cần các ngươi, ta có thể mở mật chìa khóa chi môn là được.”
Dương Tiểu Cận cản đường Nhâm Tiểu Túc:
“Ít nhất cũng phải để ta đi cùng, ngươi quên lời hứa của mình rồi sao?”
Nhâm Tiểu Túc nghiêm túc nói:
“Lần này ngươi thật sự không thể đi cùng.
Vì rất có thể sẽ gặp lại cô cô ngươi.”
“Tuy ta không thể nổ súng với nàng nhưng ta có thể giúp ngươi giết những người khác… “
Dương Tiểu Cận bình tĩnh nói.
Nhâm Tiểu Túc cười:
“Nào đơn giản như vậy, nghe ta, lần này ngươi không được đi.”
Hai người vừa mới thương lượng xong, chỉ cần Nhâm Tiểu Túc tới nơi nguy hiểm nhất định phải dẫn Dương Tiểu Cận theo.
Nhưng lần này thì khác, bởi vì Nhâm Tiểu Túc phải đối mặt với Vương Thánh Tri cùng Dương An Kinh.
Mặc kệ Dương An Kinh làm gì thì nàng vẫn là cô cô của Dương Tiểu Cận.
Đồng thời còn là người thân cuối cùng, sự ấm áp cuối cùng của Dương Tiểu Cận.
Dương Tiểu Cận nói, nàng nguyện ý vì Nhâm Tiểu Túc đối địch với Vương thị, nhưng Nhâm Tiểu Túc không muốn nàng khó xử.
“Nếu thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ mở mật chìa khóa chi môn ra… “
Nhâm Tiểu Túc nói:
“Ta đồng ý với ngươi, nói được làm được.”
Cuối cùng, Nhâm Tiểu Túc vẫn một mình lên đường.
Đợi sau khi hắn rời đi, Dương Tiểu Cận kêu Chu Nghênh Tuyết tới, phân phó Chu Nghênh Tuyết canh giữ ở phòng khách liên tục 24 trên 7.
Bởi vì một khi mật chìa khóa chi môn mở ra, Chu Nghênh Tuyết có thể lập tức trợ giúp Nhâm Tiểu Túc.
Cái gọi là liên tục 24 trên 7 là ngủ trên salon ở phòng khách luôn…
Lúc này đám Nhâm Tiểu Túc vẫn chưa biết, có một con quái vật khổng lồ đang đi tới phía bắc, dường như muốn ngăn Nhâm Tiểu Túc lại.
…
Bên ngoài Thánh Sơn, hai người mặc đồ ngụy trang nằm rạp trên sườn núi như lẳng lặng chờ đợi gì đó.
Vùng núi này được sương mù trắng bao phủ quanh năm, cứ như được che chắn bởi một tầng thiên nhiên, ngăn cản sự rình mò của người ngoài.
Cũng như thế, người ngoài cũng không biết bên trong Thánh Sơn có gì.
Một người trong đó giơ cổ tay nhìn đồng hồ, chỉ thấy kim đồng hồ đang nhảy đến 10 giờ.
Lúc này sương trắng bao phủ Thánh Sơn nháy mắt tan đi, khôi phục trạng thái rõ ràng.
“Viện Trưởng, mau nhìn… “
Trương Bảo Căn nằm trên dốc núi nói.
Hồ Thuyết bên cạnh hắn lấy kính viễn vọng ra, muốn thừa dịp sương trắng tản đi để tỉ mỉ quan sát xem trong Thánh Sơn có gì.
Điều khiến hắn thất vọng là vị trí của họ cách Thánh Sơn một đoạn nên chỉ thấy có xe vận chuyển thứ gì đó ra vào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCó rất nhiều xe, hơn nữa trên đường cũng rất náo nhiệt.
Hồ Thuyết nhíu mày hỏi:
“Bảo Căn, ngươi có thấy những chiếc xe này như một loại côn trùng không?”
“Côn trùng gì?”
Trương Bảo Căn có chút khó hiểu.
“Con kiến… “
Hồ Thuyết nhẹ giọng nói ra.
Lúc này bọn họ nằm sấp trên dốc núi, dưới chân núi là vô số xe vận tải màu đen ra vào như kiến thợ, di chuyển một cách ngay ngắn và trật tự, không biết mệt mỏi.
Thánh sơn như một ổ kiến to lớn, đang không ngừng chế tạo cái gì đó.
Chỉ là khi Hồ Thuyết nghĩ tới từng binh sĩ súng gác vai, đạn lên nòng trong xe thì không khỏi cảm thấy có chút kinh khủng.
Hồ Thuyết hỏi:
“Tin tức từ phía nam truyền về chưa?”
“Truyền về rồi, có một đội ngũ thậm chí vượt qua phạm vi Chu thị, đi tới nơi xa hơn ở phía nam… “
Trương Bảo Căn đáp.
Hồ Thuyết nghi hoặc:
“Phương bắc cũng thế, họ thậm chí có một đội ngũ lặng yên không một tiếng động tiến vào thảo nguyên.
Ta vốn tưởng Vương thị muốn kết minh cùng vị tân chủ kia nhưng chi binh sĩ đó không tiếp xúc gì với dân du mục, cứ thế biến mất trên Thảo nguyên.”
Hồ Thuyết cảm thấy nghi hoặc, đến cùng Vương thị muốn làm gì?
“Viện trưởng, kế tiếp nên làm thế nào?”
Trương Bảo Căn hiếu kỳ.
“Ngươi thông báo mọi người lùi khỏi Tây Bắc đi…”
Hồ Thuyết nghĩ nghĩ rồi đáp:
“Bất quá ngươi thông báo với họ, tới hàng rào 73 một chuyến đi.
Ta phát hiện đi có xe đi về phía nam, một phần tư đều đi tới hàng rào 73, ngươi điều tra thử trên xe có gì.
Nhớ cẩn thận, nếu có chuyện thì lập tức tới Tú Chu Châu tìm Thần Đàn, ta đã đánh dấu vị trí của hắn cho ngươi.”
“Chúng ta không vào Thánh sơn xem thử sao?”
Trương Bảo Căn hỏi.
“Không thể… “
Hồ Thuyết lắc đầu:
“Vào rồi có khi không ra được.”
“Nhưng lúc trước Viện Trưởng nói không muốn quấy rầy Thần Đàn ca mà… “
Trương Bảo Căn nói:
“Lúc trước nói là phải đợi hắn và Liên Y cô nương sinh con rồi mới tới tìm.”
Hồ Thuyết nghe thế thì tức không chỗ nói:
“Đúng là đồ không có tiền đồ, rõ ràng Liên Y cô nương người ta đã chịu rồi.
Vậy mà hắn còn sĩ diện hảo, nói cái gì mà phải đợi cảm tình tiến thêm một bước.
Hiện tại ta phải tới Tây Bắc tìm Nhâm Tiểu Túc đòi hắc dược mới được!”
“Hạ dược?”
Trương Bảo Căn nhất thời kinh ngạc:
“Tại sao? Ta cảm thấy hắn chỉ cần tiếp tục ở lại Tú Chu Châu, có hài tử chỉ là chuyện sớm muộn thôi…”
Hồ Thuyết nhìn đoàn xe dưới chân núi, bỗng thở dài:
“Chúng ta chắc không có nhiều thời gian như vậy.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.