14
Sáng sớm, Chu Thời Yến ân cần mang bữa sáng đến bên giường.
Giọng cũng dịu dàng hơn ba phần: “Chị gái, ăn chút đi, đừng giận nữa, tôi biết lỗi rồi.”
Giọng tôi khóc muốn khàn rồi, không muốn để ý tới anh ta.
Ha ha, đàn ông.
Anh ta biến về hòn than nhỏ, dùng đuôi ngoắc ngón tay, cũng bị tôi vô tình nhốt ngoài cửa.
Lên đường đến trường, mở cửa xe.
Chu Thời Yến mặc tây trang đen, ngồi trong xe đọc báo, đúng là mặt người dạ thú.
“Tôi đến trường, cậu ở đây làm gì?”
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, mắt ngậm ý cười: “Trường của bọn chị muốn chào mời đầu tư, mời tôi đến ngồi.”
Tôi ngồi lên xe, bực bội đạp anh ta một cước.
Lại bị anh ta túm lấy cổ chân: “Chị gái, dây giày tuột rồi.”
Cảm nhận được nhiệt độ khác thường ở cổ chân, tôi rất không có tiền đồ đỏ mặt.
Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, xe chạy thẳng vào trường.
Vừa xuống xe, lập tức nghe thấy tiếng kinh hô của La Viên: “Cổ cậu bị chó cắn hả?”
Nhìn chiếc xe vẫn chưa chạy đi ở đằng sau, tôi nói lớn: “Chứ gì nữa, chó cắn đấy.”
Cửa xe đột nhiên mở ra, lộ ra gương mặt điển trai của Chu Thời Yến, mắt phượng mang chút tà khí: “Chị gái, tôi biết lỗi rồi, lần sau sẽ nhẹ hơn.”
Tôi: …
La Viên sửng sốt: “Được được, tôi chỉ là một phần kích thích của hai người.”
Tôi vội kéo cô ấy rời khỏi nơi này.
Hoàn thành xong bài thi cuối cùng.
Bóng đêm đã phủ xuống.
Vừa lên xe, liền nhận được điện thoại của Chu Thời Yến.
“Chị, tôi nhớ chị lắm.”
Mí mắt tôi giật giật: “Sáng nay chúng ta mới gặp mà.”
Vừa dứt lời, mấy tiếng chó sủa thảm thiết vang lên trong điện thoại.
“Cậu đang làm gì?”
Bên kia đáp nhẹ bẫng: “À, là Kỳ Vũ. Nó vậy mà lại nói muốn tìm chị chải lông cho nó, gan chó lớn tận trời.”
Tôi: ?
Đầu bên kia vang lên mấy tiếng kêu kháng nghị.
Chu Thời Yến hừ lạnh: “Chà, mai tôi sẽ tống nó đến châu Phi, làm chó trông cửa cho mỏ kim cương tôi vừa chuyển nhượng cho chị.”
Tôm và tim heo*, độc nhất lòng sói.
*(Tôm và tim heo: đồng âm với giết người đánh vào tâm.)
Cúp điện thoại.
Xe chạy vào con đường quen thuộc trở về biệt thự nhà họ Chu.
Một con quạ đen đập vào cửa kính sau.
Tôi giật mình.
Trên kính để lại vệt máu đầm đìa.
Hơi đáng sợ.
Đột nhiên, kế đó, mấy chục con quạ lao thẳng vào cửa kính xe như tự sát.
Máu tươi chảy xuống cửa sổ xe, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Tài xế chợt đánh tay lái: “Không xong rồi, cô Ninh, chúng ta trúng kế rồi, tôi sẽ báo cho cậu chủ ngay.”
15
Ý thức dần dần mơ hồ.
Khi tỉnh lại.
Đã nằm trong một căn nhà gỗ nhỏ đóng kín.
Không khí khá trong lành, có lẽ đang ở nơi hoang dã.
Vụ bắt cóc được mưu tính từ trước.
Có lẽ là người “em trai” đầy mưu mô quỷ kế của Chu Thời Yến.
Cái gì tới sẽ tới, lúc này, tôi lại cảm thấy khá bình tĩnh.
Có tiếng nói chuyện truyền vào.
Cùng với tiếng cười rất thô tục.
“Này, anh nói xem cô gái loài người bên trong là người phụ nữ của Chu Thời Yến à, cô ta nhỏ nhắn như vậy, có thể chịu nổi hình thú của anh ta sao?”
“Phi, ở nội địa không được hóa về nguyên hình, một đám sói khác gì chó, ra cái gì, thật mẹ nó…”
Còn chưa nói xong.
Hai người hô lên: “Lão đại.”
Giọng nói lớn cực vang làm tim tôi run lên.
Ngay sau đó, một tiếng gào giận dữ vang lên.
“Ngu ngốc, tôi đã nói chưa, hiện tại không phải ở thảo nguyên, chú ý nâng cao tố chất bên trong, bắt kịp thời đại, sao có thể nói những lời thô lỗ thế hả?”
Khóe miệng tôi giật giật.
Lão đại này đúng là không bình thường.
Cửa gỗ mở ra.
Một thiếu niên cả người đầy tàn ác bước vào.
Tóc đỏ phách lối.
Vết sẹo chỗ xương mày tăng thêm mấy phần dã tính.
“Cô là bạn gái của cái thứ Chu Thời Yến kia à?”
“Mắt anh ta đúng là dính ghèn…”
Không có tố chất của sói.
Lời nói của thiếu niên chợt khựng lại.
Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đào hoa của cậu ta.
Luôn cảm thấy hơi quen quen.
Thiếu niên sửng sốt một lúc: “Chị Thanh Thanh.”
“Cậu là… đồ ngốc?”
Thiếu niên đột nhiên đỏ mặt: “Chị Thanh Thanh, em là Chu Thẩm Xuyên.”
Suy nghĩ bay về rất lâu trước kia.
Tôi cứu được một chú chó con bị thương từ tay đám buôn chó.
Tên là “đồ ngốc”.
Đó là con chó đầu tiên tôi nuôi, lúc trước tưởng nó bệnh chết, tôi đã khóc rất lâu.
Vết thương trên mắt nó là do đám buôn chó gây ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, đề nghị Lang tộc đưa tiền cho tôi, sao lần cứu chó nào cũng là tộc nhân của bọn họ vậy.
Nghiệt duyên quái lạ.
Chu Thẩm Xuyên đột nhiên dựa sát tới, có chút căng thẳng: “Bọn ngu kia sao lại trói chị vậy, xuống tay không biết nặng nhẹ, chị không bị thương chứ?”
Tôi khẽ lắc đầu.
Mặt cậu ta càng đỏ hơn.
“Lão đại, Chu Thời Yến tới.”
16
Ra ngoài.
Chu Thời Yến nhìn thấy tôi, có phần lo lắng.
Tôi lắc đầu với anh ta.
Anh ta nhướng mi, trên môi treo nụ cười chế nhạo: “Chu Thẩm Xuyên, nhiều năm qua rồi, cậu vẫn ấu trĩ như thế, chỉ biết dùng mấy thủ đoạn không lên được mặt bàn này.”
Chu Thẩm Xuyên hung ác nhìn anh ta: “Mạch của các người hưởng thụ tài nguyên nhà họ Chu lâu lắm rồi, có phải cũng nên để mấy người bọn tôi hưởng phúc rồi không, anh trai tốt của tôi.”
Xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều đôi mắt phát ra ánh sáng xanh âm u, trong đêm tối càng thêm khủng bố.
Không biết ai hét một câu.
“Thắng làm vua, thua làm giặc.”
Ngay sau đó, hai con sói khổng lồ lao vào đánh nhau. Sói vốn thích giết chóc, thích chinh phục, không chết không ngừng.
Tôi hơi sợ hãi khi nhìn thấy con sói khổng lồ như vậy.
Răng nanh nhọn âm u, đáng sợ. Thấy hai bên đều bị thương, tôi lo lắng.
“Bọn họ cứ tiếp tục như vậy, liệu có xảy ra chuyện không?”
Tộc nhân bên cạnh vẫn đang lớn tiếng ồn ào.
Hai người vừa bị dạy dỗ phải nâng cao tố chất bên trong, cố nặn ra nụ cười hiền hòa.
Muốn thể hiện sự dịu dàng, lịch sự của mình: “Ôi, cô gái xinh đẹp, yên tâm đi, không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu…”
Tôi: …
17
Cuối cùng, Chu Thời Yến đè Chu Thẩm Xuyên xuống đất, kết thúc cuộc chiến này.
Bầy sói phát ra một loạt tiếng gầm gừ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetThiếu niên trên người dính máu kéo tôi vào lòng, mắt tràn đầy áy náy: “Bảo bảo, xin lỗi, tôi tới trễ.”
Tôi ôm lại anh ta: “Không trễ, cậu không sao chứ?”
Anh ta nhìn tôi chăm chú.
Đôi mắt tràn đầy dịu dàng.
Tôi ấn lên vết bầm ở khóe môi anh ta: “Có đau không?”
Anh ta còn chưa kịp mở miệng.
Chu Thẩm Xuyên đã bò qua, yếu ớt ngã xuống dưới chân tôi.
Bướng bỉnh giơ ngón tay giữa lên.
Mặt Chu Thời Yến không chút thay đổi, giẫm lên.
Giải thích cho anh ta quen biết giữa tôi và Chu Thẩm Xuyên.
Sắc mặt anh ta hơi đen, chỉ thiếu viết ba chữ lớn: Tôi ghen rồi.
Tôi xoa tóc anh ta: “Ngoan.”
Thiếu niên tóc đỏ nặn ra nước mắt, chớp đôi mắt đào hoa, giơ tay bị thương lên: “Chị Thanh Thanh, em đau quá, anh trai xuống tay rất ác, sợ chị đau lòng, em đâu dám mạnh tay.”
Tôi: …
Sắc mặt Chu Thời Yến càng đen hơn: “Bảo bảo, chị chờ tôi một chút, tôi giết chết thứ trà xanh này.”
Tôi kịp thời kéo anh ta lại: “Tỉnh táo chút đi, giao lưu thân thiện.”
Tại phòng họp tập đoàn Thẩm thị.
Chu Thời Yến ngồi ghế trên. Đối diện là Chu Thẩm Xuyên với vẻ mặt khinh thường.
Ánh mắt hai người rơi trên người tôi, khóe môi của tôi giật giật.
Cuối cùng, sau khi thương lượng, đồng ý để Chu Thẩm Xuyên và người của cậu ta trở lại Bắc Kinh, nhưng sẽ có khoảng thời gian khảo sát rất dài, một khi phát hiện có hành vi xấu sẽ bị trục xuất ngay lập tức.
Chu Thẩm Xuyên cũng trở thành cậu hai nhà họ Chu danh xứng với thực.
18
Sáng sớm, vừa ăn sáng xong, chuông cửa vang lên.
Tôi xoa cái eo đau nhức, đứng dậy mở cửa.
Vì hôm qua nhìn đầu tóc đỏ của Chu Thẩm Xuyên thêm hai lần, con sói hẹp hòi vô lý Chu Thời Yến liền rớt vào bình giấm.
Ở cửa, không một bóng người.
Lông xám tro cọ cọ cổ chân tôi.
“Chu Thẩm Xuyên?”
Sói xám gật đầu.
Trên cổ treo một cái bảng.
Viết mấy chữ xiêu vẹo.
[Chị Thanh Thanh, chị thử cân nhắc em chút đi, em cũng có thể chăm sóc chị thật tốt.]
Nó lật cái bảng lại.
Chữ đen to đậm.
[Huhuhu, em bằng lòng làm tiểu tam.]
[Làm tiểu tam vì tình yêu, không mất mặt.]
Tôi: ?
Sói xám nhỏ gật đầu trịnh trọng.
Cảm nhận được áp suất không khí hạ thấp, Chu Thời Yến mặc áo choàng tắm màu đen đi xuống lầu.
Nụ cười lạnh treo trên môi.
Ngay sau đó, liền thấy sói xám vạch ra đường cong xinh đẹp trên không trung, thành công bay ra ngoài theo đường cửa sổ.
Giọng nói tức giận của thiếu niên loáng thoáng truyền tới: “Tôi sẽ còn trở lại.”
Tôi: …
Đột nhiên bị Chu Thời Yến ôm đặt lên bàn ăn.
Tay anh lướt trên eo tôi: “Hừ, chó hèn, chó hèn, đúng là làm Lang tộc chúng ta mất mặt.”
Tôi đập anh một cái.
Hô hấp nặng nề, đen láy cuộn trào trong con ngươi, dán sát tôi, giọng nói mang chút uất ức: “Chị đừng gặp nó, tôi cũng có thể làm chó của chị.”
Tôi cười khẽ, hôn anh.
Con sói này, còn rất tiêu chuẩn kép.
19
Hôm gặp ba mẹ tôi, Chu Thời Yến bề ngoài bình thản.
Nhìn anh bước đi có đôi phần tay chân lộn xộn.
Tôi cười ra tiếng, anh hung dữ nhéo eo tôi: “Chị, tôi mặc thế này được không?”
Sự thật chứng minh, khuôn mặt đẹp có tác dụng với người mê nhan sắc.
Ba mẹ tôi nhìn anh sao cũng thấy thuận mắt.
Sói giỏi nhất là ngụy trang, kiên nhẫn chờ con mồi mắc câu.
Chu Thời Yến ngồi ở đó, toàn thân toát ra khí chất của cậu chủ cao quý.
Dịu dàng, lễ phép cực kỳ.
Chỉ là con chó nhà tôi không thích anh lắm, đuổi theo anh sủa ầm ĩ.
Anh không tiện nổi cáu, đành giữ nụ cười mỉm.
Không biết rằng nó là Kỳ Vũ phái tới báo thù anh.
Gia nghiệp nhà họ Chu lớn, vị trí mợ chủ nhà họ Chu cũng không dễ ngồi.
Chu Thời Yến bị đánh một trận, máu thịt mơ hồ, mới khiến ông Chu nhượng bộ.
Chiếc xe sang chạy vào trang viên như lâu đài cổ, anh nắm chặt tay tôi.
Tôi hơi căng thẳng khi nghĩ đến sắp được gặp ông Chu sát phạt quyết đoán trong lời đồn.
Diện tích trang viên rất lớn, đi vào trong nhà.
Đường đi hơi tối.
Đến khi gặp được ông Chu ở trong phòng việc.
Bức ảnh treo sau lưng ông ấy rất quen thuộc.
Sắc mặt ông Chu không tốt lắm, hừ lạnh, liếc tôi một cái: “Thân là người nắm quyền tương lai của nhà họ Chu, cháu chắc chắn, cháu sẽ chọn một người tay trói gà không chặt làm vợ mình sao?”
Chu Thời Yến nhìn tôi, ánh mắt kiên định: “Ông nội, cháu chắc chắn, ông nhỏ giọng thôi, đừng dọa cô ấy sợ.”
Ông Chu đập bàn: “Thằng khốn!”
Cuối cùng cũng nghĩ ra người phụ nữ trong ảnh là ai.
Tôi kéo áo Chu Thời Yến, nhỏ giọng nói: “Người trong ảnh hình như là bà nội của em.”
Tai ông Chu rất thính, tay uống trà khựng lại: “Tố Nhã là bà nội của cháu?”
Tôi gật đầu.
Ông ấy đặt ly trà xuống, đột nhiên lau nước mắt.
Thay sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
“Đứa bé ngoan, lại đây, để ông nội xem cháu nào.”
20
Thật sự không ngờ con chó Đại Hoàng bà nội tôi từng nuôi.
Lại là ông Chu.
Yên hận tình thù khi còn trẻ của bọn họ.
Tôi nhớ mang máng, bà nội từng cầm gậy đánh con chó đánh Đại Hoàng.
Nhưng vì lúc đó gia tộc chưa ổn định, ông Chu chỉ đành buông tay trong tiếc nuối.
Liên hôn gia tộc không lâu, cũng ly hôn trong hòa bình.
Ông Chu thở dài: “Khụ, nha đầu à, vừa nãy ông nội không cố ý, cháu đừng để trong lòng nhé.”
“Duyên phận, đúng là duyên phận, nghĩ đến hồi đó, ông không cưới được bà nội cháu, không ngờ thằng nhóc thối nhà ông lại bắt được cháu về.”
Ông ấy liếc qua Chu Thời Yến: “Đúng là để heo gặm cải thảo.”
Chu Thời Yến: ?
Ông Chu tặng tôi rất nhiều món quà vô giá.
Quay lại xe, Chu Thời Yến nghịch tay tôi, đưa lên môi hôn, cười ngốc nghếch.
21
Ngày đính hôn.
Chu Thời Yến sai người cột Chu Thẩm Xuyên vào bàn chính, sợ cậu ta gây chuyện.
Chỉ vào cái đầu tóc hồng rối bù, cậu ta mắng: “Chị Thanh Thanh, nếu anh ta không tốt với chị dù chỉ một chút, em nhất định sẽ giết anh ta thượng vị.”
Khóe môi Chu Thời Yến nở nụ cười cực kỳ âm u, làm người không rét mà run: “Giỏi ăn nói thế, nên hạ độc câm tống vào vườn thú biểu diễn.”
Chu Thẩm Xuyên rùng mình, nhìn về phía tôi: “Chị xem anh ta kìa, anh ta lạnh lùng, bạc tình, anh ta không biết phải trái.”
“Chị nói đi.”
Tôi bất lực bóp trán.
Vừa định trả lời cậu ta, liền bị chặn miệng.
Chu Thời Yến cường thế hôn xuống.
Tôi véo mạnh vào phần thịt mềm ở eo anh.
Anh uất ức: “Vợ, em mưu sát chồng.”
“Đáng đời.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.