1
Trên đường về nhà, tôi ngửi thấy mùi rỉ sắt rất nhạt.
Trước giờ luôn nhạy cảm với mùi máu, tôi nhanh chóng tìm được một cục tròn màu đen xám chảy máu, thoi thóp trong bụi cỏ ven đường.
Một bé chó màu đen bị thương.
Hòn than nhỏ rất yếu ớt, lại bướng bỉnh ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào tôi.
Cực kỳ phòng bị.
Tôi dè dặt thử ôm lấy nó, nó nhe răng, rất hung dữ.
Thấy máu chảy mãi, tôi cưỡng ép nâng tay: “Ngoan, chị mang em đến bệnh viện, chị đang cứu em đấy.”
Nghe vậy, cơ thể nó dần mềm xuống.
Đến bệnh viện xử lý vết thương xong, tôi mang hòn than nhỏ yếu ớt về nhà.
Vết thương của nó rất kỳ lạ, nghĩ đến có người ngược đãi con thú nhỏ, trong lòng cảm thấy tức giận.
Trong phòng khách, hòn than nhỏ yên lặng rúc trong góc.
Trông khá u sầu.
Băng vải trên chân nó được tôi cột nút nơ bướm xinh xắn.
Nó hơi kháng cự, định cắn nút nơ bướm.
Tôi chọc chọc đầu nó, mắng: “Ngoan chút coi.”
Nó kiêu ngạo quay đầu đi, lại tiếp tục rúc trong góc suy ngẫm đời chó.
Tôi thấy thật lạ, hay con chó này bị thiểu năng rồi nhỉ?
Ai ngờ không giữ được miệng, nói ra những gì đang nghĩ.
Ngay sau đó, hòn than nhỏ đang nằm bẹp dí chợt lao về phía tôi.
Có vẻ nó giận rồi, ngóc đầu lên.
“Ngào hú…”
Tôi: ?
2
Vất vả lắm mới trấn an được nó.
Bữa tối, tôi gọi gà chiên.
Thấy nó nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi xấu xa đưa đến bên miệng nó: “Muốn ăn không?”
Nó làm động tác nôn mửa, chê bai.
Dường như muốn nói: “Chó cũng không ăn.”
Tôi: …
Nhận ra con chó nhỏ tôi nhặt được có hơi phản nghịch.
Tôi xắn tay áo lên, hôm nay nhất định phải cho nó biết ai mới là vua.
Cưỡng ép ôm nó vào lòng xoa mấy cái.
Nó giãy giụa kịch liệt, nhe răng với tôi.
Cuối cùng bị tôi đè xuống sofa, chổng bốn chân lên trời.
Nhớ lại tiếng hú của nó hôm qua.
Tôi nheo mắt: “Hú tiếng coi, nếu không sẽ đánh mông em.”
Cơ thể nó cứng đờ, cuối cùng vẫn thần phục dưới kỹ xảo xoa chó siêu cấp vô địch của tôi.
Hú một tiếng rất không tình nguyện.
Tôi vỗ mông nó, rốt cuộc phát hiện ra vấn đề ở đâu, không nhịn được bật cười nói:
“Bảo bảo, em là một con chó.”
“Chó mà học sói gì chứ!”
Nó lại hung dữ tiếp.
Tôi cười lạnh: “Nhe răng nữa coi, đánh cho mông em nở hoa.”
Hòn than nhỏ nghe vậy, trợn mắt trừng tôi, bóng lưng rời đi có chút nhếch nhác.
Tối hôm đó, tôi mơ thấy giọng nói kỳ lạ.
Trầm thấp, gợi cảm.
Chỉ là câu từ nói ra hơi khó nghe.
“Người phụ nữ điên, tôi là sói, là sói, cô mới là chó, cả nhà cô là chó.”
“Tôi thật sự sụp đổ rồi!”
Ồn quá.
Tôi trở mình.
Không nhận ra đôi mắt nguy hiểm và răng nhọn trắng như tuyết lộ ra trong bóng tối.
3
Chập tối cuối tuần, vết thương trên cơ thể hòn than nhỏ đã hoàn toàn khôi phục.
Tôi nằm trên sofa, vừa xem tivi, vừa vuốt hòn than nhỏ.
Nó nằm ườn ra trên người tôi, mắt nhắm lại.
Tôi vuốt đuôi nó, cảm thấy cơ thể nó cứng lại.
Tin tức trong tivi nhanh chóng thu hút sự chú ý của tôi.
[Mới đây, Chu Thời Yến, người thừa kế tập đoàn Chu thị đã mất tích một cách bí ẩn, tập đoàn Chu thị trở nên hỗn loạn…]
Tôi nhìn khuôn mặt người đàn ông trong tivi.
Không khỏi cảm thán một câu: “Gương mặt đẹp như thế, tiếc thật.”
Cục than ủ rũ trong lòng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chòng chọc màn hình tivi.
Ánh mắt có phần thâm trầm.
Tôi gãi cằm nó.
“Sao thế, em cũng thấy đẹp nhỉ, nhưng chị nghe nói hình như anh ta không thích con gái, tiếc quá đi.”
Ngay sau đó, nó hung dữ cắn cổ áo tôi.
Hai nút trên cùng của áo ngủ tuột ra.
Tôi nhảy dựng lên, chọc chọc đầu nó: “Uống lộn thuốc hả? Tối nay em đừng mơ lên giường ngủ.”
Hòn than nhỏ là một chú chó con yếu ớt, tao nhã, chỉ lên giường mới ngủ yên được.
Cuối cùng, tôi vẫn mềm lòng để cửa cho nó.
Sáng sớm hôm sau, cảm thấy hơi khó thở.
Khuôn mặt không cảm xúc túm con chó ngủ trên cổ tôi làm khăn quàng lên.
Đúng là đảo ngược Thiên Cương.
(*Đảo ngược Thiên Cương: Đi ngược lại, phá hoại truyền thống, quy ước.)
Có chó nhà nào thích ngủ trên cổ chủ không?
Cảm thấy gối hơi ướt.
Tôi ngơ ra một lúc.
Nhận ra con thú nào đó đã tè ra giường.
Nhìn kẻ nào đó gây họa xong đã ung dung chạy ra cửa từ lâu.
Tôi hung dữ đe dọa: “Ngày mai mang em đi triệt sản.”
Nó sửng sốt một chốc, rồi nhảy lên bàn.
“Ngào hú… ngào hú…”
Mắng thật bẩn.
4
Buổi sáng đi quá vội, suýt nữa quên mất môn tự chọn hôm nay.
Vừa tới lớp, ngồi vào chỗ.
Trùm trường Kỳ Vũ đang ngủ ngon lành ở hàng sau đột nhiên ngẩng đầu lên.
Kéo tóc tôi.
Tôi khá sợ tên trùm trường đã ấn tên côn đồ ở bên cạnh lên tường đánh này.
Yếu ớt quay đầu: “Sao vậy?”
Cậu ta híp mắt, lẩm bẩm: “Quái lạ, trên người cô có mùi của anh họ, cô là người của anh ấy?”
Tôi: ?
Mắt cậu ta tối đi, nhìn tôi thật sâu, rời phòng học.
Hết tiết về đến nhà, định tính sổ với con chó nào đó.
Tôi nhìn phòng khách trống rỗng.
Sau khi tìm quanh nhà mấy tiếng đồng hồ.
Tra camera giám sát biết là tự nó tìm đủ cách chạy đi, chui khỏi sân, chạy rất là nhanh.
Hơi hối hận trước khi đi đã dọa mang nó đi triệt sản.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCuối cùng tôi cũng chấp nhận sự thật con chó vô lương tâm nào đó đã chạy mất.
Buồn bã ở nhà hai ngày, quyết xóa bỏ ảnh của hòn than nhỏ trong điện thoại.
Chuông cửa reo lên.
Bóng đen cao lớn đứng ở cửa.
Tôi còn chưa nói gì, đối phương đã khom người cung kính.
“Cô Ninh, cậu chủ nhà tôi cho mời.”
5
Ngơ ngác ngồi vào xe chiếc xe sang trọng màu đen.
Thiếu niên trên xe rất đẹp.
Tóc tém mềm rơi trên xương mày rậm, mũi cao, môi mỏng, đuôi mắt hơi xếch rất quyến rũ.
Anh đặt sách xuống.
Nhìn sang.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt mang tính xâm lược, rất đỗi quen thuộc.
“Cô Ninh, con… sói con cô cứu hai hôm trước là của tôi, đây là thù lao.”
Đầu tôi đóng băng trong phút chốc, nhíu mày: “Nói bậy, rõ ràng đó là con chó.”
Đầu lưỡi Chu Thời Yến đẩy vòm miệng, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Đó là con sói thuần chủng.”
Nói rồi, anh cầm sách lên, lật tới một trang, ngón tay thon dài chỉ vào một đoạn: “Chó khác với sói.”
Tôi nhìn lướt qua.
Bị anh nhét một tấm thẻ ngân hàng giá trị cao ngất vào tay.
Tôi cảm thán con cháu nhà giàu nuôi thú cưng thôi cũng đặc biệt thiệt.
Áp xuống kích động trong lòng, tôi chớp chớp mắt: “Vậy tôi có thể hỏi tên của nó không?”
“Phải rồi, dạo này nó thích tè bậy, sói có cần triệt sản không?”
Sắc mặt Chu Thời Yến lập tức đen xì.
Ngoài cười nhưng trong không cười: “Cô Ninh đúng là cách nghĩ kỳ lạ.”
Tôi cười gượng, người này thật sự quá đẹp, tôi không nhịn được ngó thêm mấy lần.
Anh rũ mắt, mắt dần tối đi.
“Năm ngàn vạn? Chưa đủ sao?”
Có lẽ vì ánh mắt của tôi quá nóng bỏng.
“Tôi sẽ không lấy thân báo đáp.”
Tai anh hơi đỏ.
Chợt hiểu ra anh ta nói gì.
Tôi đóng sập cửa xe.
Đồ cuồng tự luyến.
Buổi tối, tôi nằm trên giường lướt wechat của Chu Thời Yến.
Định tìm vết tích cuộc sống của hòn than nhỏ.
Thực sự không kiềm được, tôi gửi tin nhắn cho anh ta.
[Có thể cho tôi gặp hòn than nhỏ không?]
[Làm ơn, làm ơn.]
Bên kia gửi cuộc gọi video tới.
Trong màn hình, Chu Thời Yến mặc áo choàng tắm màu đen, cổ áo hé mở, đường cong cơ bắp trơn mịn, gợi cảm.
Tôi vô thức ngước đầu lên, để máu mũi không chảy xuống.
Một lát sau, anh đặt cam thẳng, hướng vào khuôn mặt đẹp trai nghiêm nghị của mình.
“Nó ở chỗ ba mẹ tôi, hôm khác tôi cho chị gặp được không?”
Quyến rũ rõ ràng.
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Anh cười khẽ, mang chút dụ dỗ: “Ngủ ngon, chị gái.”
6
Mất ngủ một cách rất không có tiền đồ.
Sáng sớm ngày kế, tôi nhắn tin cho cửa hàng thú cưng trước từng làm thêm, muốn nhận nuôi một con chó cưng để lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Cửa hàng thú cưng rất tốc độ.
Hôm sau tỉnh dậy.
Tôi hài lòng nhìn chú chó con trắng tinh được chuyển phát nhanh đến cửa.
Tôi đặt cho nó cái tên Tiểu Bạch.
Đôi mắt Tiểu Bạch lộ rõ vẻ ngu ngốc.
Rất giống sinh viên đại học.
Nó rất nghe lời, cũng rất quấn người.
Lúc buộc xích cho nó, nó giãy giụa hai cái, rồi lập tức bị tôi dùng thịt dụ dỗ, ngoan ngoãn mang dây xích.
Nghĩ lại hòn than nhỏ nào đó chết cũng không chịu mang dây xích, lần nào cũng được tôi ôm ra ngoài như ông lớn.
Tôi lắc đầu, muốn ném nó ra khỏi tâm trí.
Dắt Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo.
Đi tới cạnh bụi cỏ quen thuộc.
Cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý truyền ra từ bên trong.
Tiểu Bạch run rẩy nằm bẹp xuống đất.
Chết cũng không chịu tiến lên một bước.
Tôi thấy hơi lạ, đúng lúc bà hàng xóm nhờ tôi làm giúp chút việc.
Tôi treo sợi xích của Tiểu Bạch ở cạnh đó.
Giúp bà ấy chuyển đồ.
Lúc về đã thấy cả người Tiểu Bạch bẩn thỉu, lông rối bù, nhếch nhác cực kỳ.
Tôi rơi vào trầm tư.
Rõ ràng là đã đánh nhau với chó, còn là bị đè xuống đánh.
Chợt phản ứng lại, tôi lập tức bùng nổ.
Là ai!
Đánh chó của tôi.
7
Đến tận khi một cặp vợ chồng ăn mặc lộng lẫy tìm đến, tôi mới biết Tiểu Bạch không phải chó cửa hàng thú cưng tìm cho tôi.
Mà là gửi sai địa điểm.
Giải thích một hồi, hiểu lầm một trận, người tôi mệt lừ.
Nhận được tin nhắn của Chu Thời Yến.
[Nó về rồi, ngày mai chị muốn gặp nó không?]
Tôi trả lời rất nhanh.
Hai hôm sau đến trường, nghe bạn thân An Nhiên kể trong trường xảy ra chuyện lớn động trời.
Bức ảnh trùm trường bị đánh bầm dập mặt mũi được đăng lên diễn đàn của trường.
Lúc Kỳ Vũ mang gương mặt thương tích bước vào phòng học.
Không khí trong nháy mắt an tĩnh.
Cậu ta sờ mũi, rồi lại vuốt tóc.
Khi một người lúng túng sẽ thể hiện như bản thân bận rộn.
Cậu ta ngồi xuống phía sau tôi như thường lệ.
Giơ tay vỗ tôi.
“Ui, anh tôi xuống tay ác thật, đau chết mất.”
“Tôi chỉ đến thăm dò chút thôi, ham muốn chiếm hữu của anh ấy hơi quá rồi đó.”
“Cô bị anh ấy để mắt tới, xem như cô xong rồi.”
Cậu ta xoa khóe miệng: “Quả nhiên, không chọc nổi con sói bảo vệ thức ăn.”
Tôi trầm mặc chốc lát, ngẫm lại những lời nói nhảm của cậu ta.
“Là sao?”
Cậu ta chợt ngây ra, bụm miệng: “Mẹ kiếp, cô không biết? Xong rồi, xong rồi, tôi chết chắc rồi.”
Trong nháy mắt, não tôi lập tức hoạt động.
Hồi tưởng các dấu vết có móc nối với nhau.
Hòn than nhỏ béo tròn trong bụi cỏ đánh Tiểu Bạch.
Dường như tôi đã phát hiện ra một chuyện rất khủng khiếp.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.