34.
Khóc hồi lâu, ta bắt đầu đánh vào vai hắn mắng: “Sao lúc đi ngươi không nói cho ta biết?”
“Rõ ràng là ngươi đã hứa với ta, chỉ cần ta không khóc thì ngươi sẽ nói cho ta biết.”
Tinh Hân xoa xoa bộ ngực vừa bị ta đánh, cười nói: “Lúc đó không nghĩ có thể sống sót trở về, ta muốn nàng hận ta.”
“Nếu ta chet, ít nhất nàng cũng không quá đau buồn khi nghĩ đến ta.”
Ta sụt sịt nức nở: “Nhưng… nhưng cô cô… cô cô mất tích rồi.”
“Ngươi bây giờ là Bắc Dung đại quân, lại có nhiều binh mã như vậy, có thể tìm cô cô của ta về không?”
Nghe vậy, Tinh Hân ngạc nhiên nhìn ta.
“Nàng không biết gì sao?”
Ta sửng sốt một lúc: “Có điều gì ta nên biết sao?”
Tinh Hân nói: “Nguyệt Ảnh đã đưa bà ấy đến tìm ta trong lúc bà ấy bị trúng đ//ộc bất tỉnh, thầy phù thủy trên thảo nguyên đã chữa khỏi đ//ộc trong người cho bà ấy.”
“Bà ấy nói rằng đã chán cảnh đ//ánh giet, mưu mô, nên bà ấy cùng Vũ Văn thái sư du ngoạn sông núi, vui thú điền viên.”
Ta nghẹn ngào rơi nước mắt.
“Cô…cô vẫn ổn sao?”
“Đ//ộc tính của bà ấy đã khỏi từ lâu rồi?”
“Bà ấy cùng Vũ Văn thái sư đi du sơn ngoạn thuỷ, để ta một mình chịu khổ trong lãnh cung. Bà ấy không tới tìm ta, ngươi cũng không tới tìm ta?”
Ta quả nhiên là một đứa trẻ khổ mệnh không ai yêu thương, không ai thích phải không? Bỏ đi, nếu đã vậy! Tốt nhất là ta nên hắc hoá như Tiết Oản đi!
35.
Ta thành hôn với Tinh Hân, và từ vị trí Hoàng hậu của Nam triều, ta trở thành đại yên thị của Bắc Nhung.
Người từng xa lánh ta, không chịu thân cận với ta dường như đã thay đổi nhanh chóng, ngày nào cũng tìm đến quấn lấy ta.
Ta thở hổn hển nói với hắn: “Tiết Oản nói thế giới của chúng ta thật ra là giả. Chúng ta đều là nhân vật trong sách.”
Tinh Hân nhéo eo ta, hơi thở hỗn loạn: “Ồ.”
Ta quay lại nhìn hắn: “Nàng ấy còn nói chúng ta đều là kẻ xấu, kẻ xấu, sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Tinh Hân ôm ta chặt hơn: “Ừ.”
Ta muốn nói thêm điều gì đó, nhưng chẳng mấy chốc đã thở không ra hơi. Chàng ấy luôn tìm cách ngăn ta nói những điều kỳ quặc, và chàng ấy cũng là người duy nhất luôn ở trong mắt và trong tim ta.
36.
Khi ta mang thai được mười tháng, chuẩn bị sinh con, ta nghe tin Nam triều lại xảy ra nội chiến.
Tiết Oản, Hoàng quý phi đã kiểm soát toàn bộ hậu cung, c//ướp đứa con của Thư diệu nhân. Nàng ta muốn phế truất Tạ Thuần và tự mình trở thành nhiếp chính Thái hậu.
Không ngờ Tạ Thuần sắp chet lại có thể phản công. Tạ Thuần chưa chet, nàng ta đã chet rồi.
Có lẽ, như nàng ta nói, có lẽ nàng ta đã xuyên nhầm cuốn sách?
Tiết gia thất thủ, triều đình vừa yên tĩnh lại náo loạn, phá vỡ kết cục ban đầu, xáo trộn thế cục.
Bụng ta đau nhức, mồ hôi đầm đìa, ta giận dữ hét lên: “Ta sẽ không sinh nữa!”
Tạ Cẩm Loan người đã biến mất mấy năm nay bỗng nhiên xuất hiện. Ta đưa tay ra, nhìn bà với đôi mắt đẫm lệ.
“Cô cô! A Dao đau bụng quá. A Dao không bao giờ muốn sinh con nữa. Tinh Hân bắt nạt con!”
Tạ Cẩm Loan tiến lên và t//át mạnh vào sau đầu Tinh Hân.
“Thằng nhãi này! Ngươi dám ức hiếp A Dao!”
Sau đó nói với ta: “Không sao đâu, cô cô giúp con đánh hắn!”
“Con còn sức không? Cô cô sẽ ở bên con.”
Vốn dĩ ta đã đau đến mức không còn chút sức lực nào, nhưng khi nắm lấy tay Tạ Cẩm Loan, ta dường như cảm thấy mình được tiếp thêm sức lực.
Có Tạ Cẩm Loan ở bên cạnh, cuối cùng ta cũng sinh được một đứa con trai. Tinh Ngân hưng phấn chạy tới, ôm lấy ta, hôn lên trán ta.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“A Dao, không sao rồi. Nàng không sao là tốt rồi!”
Ta cố gắng ngồi dậy, nhìn đứa con trai mới sinh đỏ bừng, nhăn nhó, gào khóc.
“Tại sao không phải là con gái?”
“Ta thích con gái!!!”
“À……”
Tinh Hân nhìn ta lúng túng.
“Lần sau nhé?”
Ta càng khóc to hơn: “Ta sẽ không sinh nữa!”
Khi ta khóc, con trai ta cũng khóc. Tạ Cẩm Loan trợn mắt nhìn cả hai người chúng ta, lắc đầu, rồi đưa con trai ta đi trình diện với Vũ Văn thái sư và các thủ lĩnh bộ lạc khác trên thảo nguyên.
“Đại Yên thị đã hạ sinh thiếu quân, đại quân đã có người kế vị!”
Ta mở to mắt nhìn theo hướng bà ấy rời đi, cảm thấy hơi ghen tị với đứa con trai mới sinh của mình.
“Ồ! Cô cô đang bế đứa bé chứ không phải ta!”
Tinh Hân vừa tức giận vừa buồn cười nhìn ta. Hắn ôm ta, rồi gõ nhẹ vào mũi ta.
“A Dao ngày càng khó chiều rồi, cô cô không ôm nàng, ta ôm nàng, được không?”
Ta rên rỉ và bôi nước mắt nước mũi của mình lên y phục của hắn.
“Chính chàng hại ta phải sinh con…”
Tinh Hân: “Không phải nàng bảo ta ngủ với nàng sao?”
Ta vội bịt miệng chàng lại. Đừng có nói thẳng điều này ra như vậy được không???
37.
Tạ Cẩm Loan và Vũ Văn thái sư ở lại Bắc Nhung giúp ta chăm sóc các con trong hai năm. Con trai A Lạc của ta tay nhỏ chân nhỏ, nó thậm chí còn không thèm lịch sự, trực tiếp tranh sủng với ta.
Ta nói: “Đây là cô cô của ta!”
Nó chớp chớp đôi mắt to, đen láy như quả bồ đào, mỉm cười ngọt ngào trong vòng tay Tạ Cẩm Loan.
“Cô cô…cô cô…” Tạ Cẩm Loan ôm nó, cười rất vui vẻ.
Một ngày nọ, ta đến tìm bế A Lạc đến tìm Tạ Cẩm Loan, nhìn thấy Tạ Cẩm Loan trong bộ chiến bào, áo giáp bạc, áo choàng đỏ, tay cầm thanh trường k//iếm đã ở bên bà ấy rất nhiều năm.
Ta sửng sốt: “Cô cô định làm gì thế?”
Tạ Cẩm Loan nói: “A Thuần bệnh nặng, Nam triều sắp loạn rồi.”
“Đã đến lúc cô cô quay lại và lấy những gì thuộc về mình.”
Bà ấy mỉm cười, vuốt ve mặt ta, rồi lại xoa đầu A Lạc, sau đó mới quay người bỏ đi. Ta nhìn bóng dáng cô cô rời đi, mơ hồ nhớ lại những lời Tiết Oản từng nói.
Nàng ấy nói rằng Tạ Cẩm Loan là đại nữ chủ đãng lẽ ra phải sớm quân lâm thiên hạ từ lâu. Không biết tại sao bà ấy lại phải giúp đỡ Tạ Thuần.
Ta nghĩ lần này Tạ Cẩm Loan sẽ quay lại để quân lâm thiên hạ phải không? Ta thực sự ngưỡng mộ Tạ Thuần, dù sao hắn cũng là cháu ruột của Tạ Cẩm Loan. Hắn đối xử với cô cô như vậy, mà Tạ Cẩm Loan vẫn không giet hắn.
Tinh Ngân bước vào, thấy mắt ta đỏ hoe liền nhéo má ta.
“Quỷ mè nheo lại khóc nhè rồi.”
“Tiểu A lạc mau hôn hôn mẹ một cái đi.”
Khi A Lạc nghe những lời của Tinh Hân, nó hôn tới tấp lên mặt ta, nước dãi bôi đầy lên khuôn mặt ta.
Ta: “……”
Ta thấy Tinh Ngân cũng đi tới hôn lên má ta: “Cha cũng hôn mẹ rồi.”
Rồi hắn thì thầm vào tai ta: “Khi cô cô rời đi, bà đã mang theo Vạn Lôi kỵ, nàng không cần lo lắng.”
Ta mím môi, cười thầm.
“Ồ!”
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.