25.
Ta không đòi Tinh Hân giet ai cho ta hết. Có vẻ như nếu không thực hiện nhiệm vụ cuối cùng ấy, hắn sẽ không bao giờ rời đi. Vài ngày sau, ta bí mật đến gặp Tạ Cẩm Loan. Ta đã thất hứa, ta không thể không nhìn Tinh Hân rời đi.
Tạ Cẩm Loan có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy ta.
“A Dao? Sao con dậy sớm thế?”
Ta ôm lấy cánh tay Tạ Cẩm Loan, khóc lớn: “Cô cô, Tinh Hân nói hắn sắp đi, cô cô có thể bảo hắn đừng đi được không?”
Tạ Cẩm Loan xoa đầu ta: “Đã muộn rồi! Đêm qua hắn đã từ biệt ta rồi, chắc bây giờ hắn đã cách xa hàng trăm dặm rồi.”
Khi ta nghe thấy điều này, cơ thể ta đột nhiên mềm nhũn, tầm nhìn tối sầm rồi ngã ngửa ra sau. Tạ Cẩm Loan và A Ly ở bên cạnh gọi tên ta, nhưng ta cảm thấy âm thanh đó vừa xa lại vừa rất gần. Cuối cùng nó đã trở thành khuôn mặt của một người.
Khi ta tỉnh lại lần nữa thì đã là đêm khuya. A Ly dựa vào giường, nhìn ta. Thấy ta đã tỉnh, A Ly mím môi: “Nương nương, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Trưởng công chúa ở cùng ngươi cả đêm, nửa đêm mới đi nghỉ.”
“Chỉ là một ám vệ thôi, thỉnh công chúa ban cho người một kẻ khác là được.”
Ta chớp chớp mắt, nhìn cây xà trên đầu, bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”
Nhưng ta thầm nghĩ rằng đối với ta, Tinh Hân không chỉ là một ám vệ bình thường. Hắn là một món điểm tâm mà ta không dám ăn hết một lần, cho dù ta có thích hắn đến đâu đi chăng nữa.
26.
Trong vòng vài ngày, Tạ Cẩm Loan đã phái cho ta một ám vệ khác tên là Nguyệt Ảnh. Hắn thực sự giống như một cái bóng, ta gần như không thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Ban đêm hắn cũng không ngủ trên xà nhà, cũng không trò chuyện với ta, cũng không ngồi xổm dưới chân ta, hay xoa đầu ta để an ủi khi ta khóc.
Hắn chỉ nói một cách kính cẩn:
“Hoàng hậu nương nương có gì phân phó?”
“Vâng, thưa Hoàng hậu!”
Những ngày tiếp theo đối với ta không rõ ràng lắm. Ta chỉ nhớ rằng vào cuối năm đó, có nội chiến giữa người Hồ ở phương Bắc. Bắc Nhung đại quân đã giet chet nhi tử của đại quân tiền nhiệm, Bắc Nhung đại quân này mớ hai mươi tuổi. Ngay khi đăng cơ, hắn đã ký một hiệp định về quan hệ ngoại giao hữu nghị với miền Nam Triều.
Họ cung cấp cừu và gia súc hàng năm, còn Nam triều sẽ cho họ lụa, vải vóc và trà.
Và người tên Tinh Hân dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Ngoài ta ra không còn ai nhớ hắn đã từng tồn tại.
27.
Trong bữa tiệc cung đình đón năm mới, Tạ Thuần ngồi chính giữa, Tạ Cẩm Loan bên trái và ta ở bên phải. Còn lại là các phi tần khác trong cung.
Mấy tháng gần đây, ta rất vừa ý với phi tần của Tạ Thuần. Hiện tại, tỷ muội trong cung đã có thể xếp thành ba bàn mạt chược. Tạ Thuần không còn chuyên sủng Tiết Oản như trước nữa, hắn cũng thị tẩm nhiều phi tần khác.
Cả Lâm mỹ nhân và Thư mỹ nhân đều được phong làm Chiêu nghi, địa vị của Tiết Oản cũng được thăng làm Tài nhân.
Bỏ tính tình sang một bên, vẻ ngoài của Tạ Thuần coi như là tạm được. Một thiếu nữ mới nhập cung, thật khó mà không phải lòng một vị Hoàng đế trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy.
Mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến, và thủ đoạn tranh sủng của họ rất đa dạng, phong phú. Nhưng không biết là Tạ Thuần vô dụng hay là các tỷ muội không phấn đấu.
Gần đây, nhờ sự giúp đỡ của cha Tiết Oản và nhóm của bá phụ ta, Tạ Thuần dường như gây ra rắc rối nghiêm trọng nào đó với Tạ Cẩm Loan trong triều.
Sợ rằng nếu chọc giận Tạ Cẩm Loan thì sẽ bị giet, sau đó Nam triều sẽ không có người kế vị. Ta cảm thấy khá thoải mái khi làm Hoàng hậu và vẫn muốn tiếp tục làm Hoàng hậu.
Vì vậy, để đảm bảo sau khi Tạ Thuần t//ự s//át có thể tiếp tục làm Thái hậu một cách thuận lợi, ta phải cam kết sẽ để các phi tần trong hậu cung sinh được long tự.
Nghĩ tới đây, không khỏi hỏi các phi tần của Tạ Thuần: “Việc bắt mạch bình an dạo này thế nào rồi?”
“Có động tĩnh gì không?”
Sắc mặt Tạ Thuần trở nên rất khó coi. Hắn quay lại lạnh lùng nhìn ta: “Hoàng hậu, nàng có cần phải nhắc đến những điều xấu hổ như vậy vào một ngày như thế này không?”
Ta đau lòng nhìn hắn: “Khai chi tán diệp, sao có thể đáng xấu hổ được?”
“Bệ hạ đã hai mươi tuổi, vẫn chưa có người thừa kế.”
“Người khác không biết, còn cho rằng đó là vì ta đố kỵ không để cho tỷ muội trong hậu cung có thai…”
Nghe vậy, không ai dám nói chuyện với hắn nữa. Bỗng có một người quay đầu sang một bên và nôn ọe. Ta nghe thấy tiếng động liền nhìn lên, nhưng đó là Tiết Oản.
Tạ Cẩm Loan ánh mắt sáng như đuốc, cúi đầu nhìn Tiết Oản: “Tới đây, thỉnh thái y tới bắt mạch cho Tiết Tài Nhân!”
28.
Khi thái y đến, chẩn đoán Tiết Oản đã có thai được một tháng, nhưng thai nhi có chút không ổn định, liền bắt nàng ta uống thuốc an thai.
Tiết Oản vui vẻ vuốt bụng: “Bệ hạ, chúng ta đã có một đứa con!”
Vẻ mặt Tạ Thuần rất phức tạp, rõ ràng là nên cười, nhưng lại giống như không thể cười được. Sau khi nghe những lời của Tiết Oản, hắn chỉ động viên nàng ta.
“Hiện tại nàng đã có hài tử, để tiện dưỡng thai, trẫm sẽ phái người chăm sóc nàng thật tốt.”
Nhưng ta rất hạnh phúc. Tạ Thuần có người thừa kế, sau này dù là do ai sinh ra hay là ai là người thừa kế ngai vàng, nó cũng sẽ không cần phải tôn ta làm đích mẫu của nó.
Haiz… Mặc dù năm nay ta chỉ mới bước sang tuổi mười sáu nhưng ta đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc nghỉ hưu của mình! Có lẽ suy nghĩ mơ mộng của ta quá lớn, Tạ Thuần đã nghe thấy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐêm hôm sau khi ta đang ngủ, ta chợt cảm thấy có một bóng người đứng cạnh giường mình.
Ta uể oải mở mắt ra thì thấy câu “Tinh Hân” sắp buột ra khỏi miệng. Đột nhiên ánh nến lóe lên, nhìn rõ mặt Tạ Thuần, ta kinh hãi bật dậy.
“Bệ hạ? Tại sao người lại ở đây?”
Tạ Thuần nhìn ta bằng ánh mắt hiểm ác rồi đồn ta vào góc giường.
“Vừa rồi nàng muốn gọi ai?”
“Ám vệ luôn ở trên xà của nàng đâu rồi? Tại sao hắn không nhảy ra dọa trẫm nữa?”
Ta nhìn quanh không thấy ai, ngay cả bóng trăng cũng không xuất hiện, trong lòng ta có chút dự cảm không tốt.
“Tạ Thuần, ngươi đã làm gì?”
Tạ Thuần cười, nắm lấy cổ tay ta rồi kéo ta đến trước mặt hắn.
“Muốn ta có con với các phi tần trong hậu cung, sau đó giống như hoàng cô cô, lấy danh nghĩa Hoàng đế mệnh lệnh chư hầu?”
Ta nhìn hắn, có chút xấu hổ. Ta nghĩ thì có gì là sai? Chẳng lẽ đến nghĩ cũng không thể sao? Thấy ta ngơ ngác, hắn càng tức giận hơn!
“Ngươi quả thực nghĩ như thế?”
“Thật đáng tiếc! Mưu tính của ngươi sắp trở thành vô ích!”
“Oản Nhi đã mang thai cốt nhục của trẫm, vì nàng và hài tử trong bụng, trẫm phải sớm ra tay!”
Bên ngoài có rất nhiều tiếng động, hình như có tiếng kêu la giet chóc. Ta nhìn Tạ Thuần đang dương đương đắc ý trước mặt, trong lòng đã hiểu phần nào chuyện đang xảy ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Trong dịp Tết Nguyên Đán đã động thủ, đúng là xui xẻo. Nhưng những chuyện như thế này vẫn luôn xảy ra trong tháng giêng.”
Tạ Thuần đột nhiên đẩy ta xuống giường, trong mắt ánh nến lóe lên, nhìn ta thật sâu.
“Dung Đào Dao, trẫm cho ngươi một cơ hội.”
“Không phải ngươi luôn muốn có người thừa kế sao? Vậy ngươi sinh đi, thế nào?”
Hầy, vẫn là thôi đi? Ta thực sự không muốn có con với Tạ Thuần. Nhìn thấy vẻ mặt từ chối của ta, Tạ Thuần cười tự giễu.
“Trẫm đáng lẽ phải sớm biết, Dung Đào Dao, ngươi đúng là một nữ nhân vô tâm!!!”
Sau đó hắn hét lên: “Người đâu! Bắt Hoàng hậu lại!”
29.
Tạ Thuần phát động chính biến vào ngày đầu tiên của Tết Nguyên đán. Tạ Cẩm Loan bị ám toán, trúng đ//ộc, hôn mê, bà được cận vệ thân tín hộ tống, trốn thoát khỏi kinh thành. Bá quan văn võ trong trong triều đều bị thanh trừng một lượt, Thái Thị khẩu ngày nào cũng có người bị hành hình.
Còn ta, người mà Tạ Cẩm Loan yêu quý nhất lại trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận. Ta từ một Hoàng hậu cao quý trở thành một Hoàng hậu bị bỏ rơi trong lãnh cung.
Chỉ là không giống như những lãnh cung khác, lãnh cung của ta không những không lạnh lẽo mà còn rất náo nhiệt.
Tạ Thuần, người cuối cùng cũng đã đoạt được quyền thân chính (tự bản thân nắm chính sự), nói: “Dung Đào Dao, đây là hậu quả của việc từ chối trẫm!”
“Nếu ngươi nghĩ thông, phái người nói cho trẫm biết, ngươi vẫn là của Hoàng hậu của trẫm!”
Ồ, hắn thực sự thích ta à? Điều này thực sự khó hiểu.
Tiết Oản giờ đã trở thành Quý phi nói: “Bản cung bây giờ đã là Quý phi. Thuần lang nói chỉ cần ta sinh hạ hoàng tử, chàng sẽ phế ngươi, phong ta làm Hoàng hậu!”
“Ta mới là nữ chính của cuốn sách này!”
Sách? Cuốn sách gì? Lâm Cữu Nguyệt cùng cha của nàng, có công phò tá bệ hạ được phong là Đức phi, một trong tứ phi.
Khi đến gặp ta, nàng ấy nói: “Thật ra con người của ngươi cũng không tệ như người ta nói. Nếu ngươi có khó khăn gì thì hãy cử người đến nói với ta”.
Ta nói: “Ta chỉ muốn ăn bánh sữa bò.”
Lâm Cửu Nguyệt nói: “Ta sợ là không được. Bệ hạ đã nổi đ//iên, giet chet tất cả đầu bếp, cung nữ, thái giám và thị vệ đã từng phục vụ ngươi.”
“Trong cung này không còn ai dám gọi bánh sữa bò nữa.”
Ta khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Ta hỏi Lâm Cửu Nguyệt tại sao nàng ấy lại làm điều này. Rõ ràng nàng đã rất vui khi mấy người chúng ta cùng chơi mạt chược.
Nàng ấy nhìn ta một lúc rồi nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết rằng tất cả các ngươi đều là người xấu sao? Người xấu nhất định phải bị diệt trừ!”
Những gì nàng nói đều có lý, ta không thể phản bác. Thư Diêu Nhi từng nói cho ta biết một bí mật, nàng vốn là vì có ân oán cá nhân nên mới đề nghị cho Dung Anh nhập cung.
Trước khi nàng ấy tiến cung, nàng ấy đã có một thanh mai trúc mã, thanh mai trúc mã đó phải lòng Dung Anh, không chịu cưới nàng, nên nàng mới tuyệt vọng quyết định tiến cung.
Dung Anh cũng đến gặp ta, nhéo cổ ta nói: “Dung Đào Dao, ngươi cũng có ngày này!”
“Tạ Cẩm Loan đã thất bại, người ủng hộ ngươi cũng không còn nữa! Trên đời này không còn ai có thể bảo vệ ngươi nữa!”
“Cha cùng đại ca lần này cần vương có công, xin bệ hạ một ân sủng, ta có thể rời cung! Ha ha ha!”
“Đại tỷ và mẫu thân thật đáng thương, ngay cả lưỡi cũng không có, nếu không nhất định sẽ vào cung mắng ngươi!”
Nói những lời vô nghĩa này làm gì, ta muốn ngủ rồi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.