1.
Ta tên là Dung Đào Dao, là đích nữ của phủ Trấn Quốc Công, xuất thân hiển hách, nhưng cha mẹ đều đã mất, ta không còn cách nào đành phải nương nhờ nhà người khác.
Năm ta năm tuổi, ta theo bá phụ, bá mẫu vào cung dự tiệc, ta đã ôm chặt đùi của người được xưng là Ngọc Diện la sát, Nhiếp chính đích trưởng công chúa, Tạ Cẩm Loan.
Ai nấy đều cho rằng ta gặp xui xẻo rồi. Không ngờ Trưởng công chúa lại bế ta lên, xoa xoa gương mặt ta, khen ta đáng yêu, rồi mang ta về phủ của bà. Từ đó, Tạ Cẩm Loan yêu thương ta suốt mười năm, từ tiểu nha đầu năm tuổi được nuông chiều đến khi mười lăm tuổi cập kê.
2.
Vào lễ cập kê ngày đó, Tạ Cẩm Loan tổ chức yến tiệc trong cung, còn yêu chiều mà hỏi ta:
“A Dao muốn lễ vật gì? Chỉ cần A Dao muốn, cho dù là sao trên trời, bản cung cũng sẽ hái cho A Dao.”
Ta vui mừng ôm cánh tay của Tạ Cẩm Loan, nói: “Thật không ạ?”
“Vậy con muốn gả cho Hoàng đế ca ca làm Hoàng hậu!”
“Mọi người đều nói, Hoàng hậu là nữ tử tôn quý nhất trên thế gian.”
“A Dao muốn trở thành nữ tử tôn quý nhất thế gian!”
Tạ Cẩm Loan nhìn ta, trong mắt ánh lên ý cười, liếc về phía Tạ Thuần đang uống rượu với người khác, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm ta, mang theo ý nghĩa không rõ ràng.
“Có phải thích bệ hạ rồi không?”
Ở phía xa, Tạ Thuần cảm nhận được ánh nhìn của Tạ Cẩm Loan, vô thức quay sang nhìn chỗ chúng ta. Bắt gặp ánh mắt của Tạ Cẩm Loan, hắn run rẩy không tự chủ.
Ta đột nhiên không hiểu ý của Tạ Cẩm Loan, ngập ngừng gật đầu. Bà vẫy tay, gọi Tạ Thuần đến: “A Thuần, lại đây.”
3.
Tạ Thuần có vẻ rất sợ Tạ Cẩm Loan, đi đến với vẻ lo lắng, nhìn Tạ Cẩm Loan và gọi: “Hoàng cô cô.”
Tạ Cẩm Loan kéo một lọn tóc của ta cuốn quanh ngón tay bà chơi đùa.
“A Dao nói, muốn gả cho con. Con nghĩ thế nào?”
Tạ Thuần nhìn ta, thân thể bỗng chấn động, ngay lập tức lắc đầu, xua tay để tỏ rõ sự trong sạch của mình: “Chất nhi không dám!”
Tạ Cầm Loan nghe vậy, âm thanh lập tức trở nên lạnh lùng: “Hử?”
Tạ Thuần nhìn ta với ánh mắt cầu cứu: “Trẫm.. là muốn hay không muốn?”
Tạ Cẩm Loan cười nhạo một tiếng, nói với Tạ Thuần: “Bản cung sẽ thay bệ hạ viết một đạo thánh chỉ, phong A Dao làm Hoàng hậu.”
“Ngươi cứ chờ làm tân lang đi!”
Sau đó, trong ánh mắt ngạc nhiên, nhục nhã, tức giận và không cam lòng của Tạ Thuần, bà nắm tay ta, bước nhanh ra ngoài. Ta quay đầu lại, thấy Tạ Thuần vừa đ//ập ph//á đồ đạc, vừa khóc.
“Cô cô, Hoàng đế ca ca có vẻ không vui lắm.”
Tạ Cẩm Loan vỗ vỗ đầu ta: “Bản cung muốn hắn vui vẻ, hắn không dám không vui.”
“Chỉ cần A Dao vui là được.”
“A Dao, con có thích món quà sinh nhật mà bản cung tặng không?”
Nghĩ đến việc tương lai khi ta trở thành Hoàng hậu, các đường huynh đường tỷ nhà đại bá phụ nhìn thấy ta đều phải quỳ xuống hành lễ, không còn dám mắng ta là đứa trẻ không cha không mẹ, không dám không cho ta ăn, và vào mùa đông cũng không đẩy ta vào hồ nước lạnh buốt. Ta hật sự vui mừng từ tận đáy lòng.
Dựa vào vai Tạ Cẩm Loan, ta vui vẻ nói: “Thích!”
Khi đó, ta chỉ muốn trở thành người tôn quý, để những kẻ đã từng khinh thường ta phải sợ ta, kính nể ta. Nếu ta biết, làm Hoàng hậu có nghĩa là phải ngủ cùng với Tạ Thuần, ta chắc chắn sẽ không làm vậy. Bởi vì, từ nhỏ khi ngủ hắn đã ngáy rất to!
4.
Tạ Cẩm Loan là cô cô của Hoàng đế Tạ Thuần, là vị công chúa nhiếp chính quyền khuynh thiên hạ nhất từ trước đến nay. Khi cha của Tạ Thuần là tiên Thái tử qua đời sớm, các hoàng thúc của Tạ Thuần đã tranh giành ngươi chet ta sống vì hoàng vị.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLúc đó, Tạ Cẩm Loan mới mười sáu tuổi, tay trái cầm k//iếm, tay phải ôm Tạ Thuần vừa đầy tháng, giẫm lên đống x//ác chet mà bước lên ngôi Hoàng đế.
Người đời thường mô tả về Tạ Cẩm Loan không khác gì á//c q//uỷ, nói rằng bà có vẻ ngoài hung dữ, như hung thần ác sát, như á//c q//uỷ tu la, không những ă//n thịt người, mà còn dùng m//áu trinh nữ để gìn giữ thanh xuân. Nhưng ta lại cảm thấy bà là người đẹp nhất trên thế gian.
Vẻ đẹp của Tạ Cẩm Loan không liên quan đến giới tính. Bà cao ráo, làn da trắng trong như ánh sáng, các đường nét trên mặt rất thanh tú. K//iếm thuật của bà là đệ nhất trên thế gian.
Ngoài việc xử lý công việc triều chính, bà thích nhất là chơi cờ, uống trà và đọc sách. Bà không thích trang điểm xa hoa, thường mặc một bộ đồ trắng, dáng vẻ thanh thoát như thiên tiên. Điều quý giá nhất trên người của bà có lẽ là chiếc hà bao bằng chỉ vàng mà ta đã thêu tặng.
Vì được Tạ Cẩm Loan quá chiều chuộng, nên về mặt nữ hồng ta cũng chẳng có thành tựu gì. Trên hà bao là hình một con hạc thêu bằng chỉ vàng.
Ta luôn cảm thấy Tạ Cẩm Loan giống như con hạc, nhưng bà có địa vị cao quý, nên chỉ có chỉ vàng mới xứng với bà. Ta đã thêu một con hạc vàng óng ánh tặng bà.
Ta vội vàng thêu trong suốt nửa tháng mới kịp đem tặng vào đúng ngày sinh nhật của bà ấy. Bà cầm hà bao của ta trước mặt toàn thể văn võ bá quan, xem xét thật lâu rồi nhẹ nhàng véo má ta, nói: “Là gà nướng sao? Ừm, cũng độc đáo đấy.”
Ta sững sờ nhìn bà, môi mấp máy, cuối cùng không thể kìm nén được nữa, khóc òa lên, rồi quay người chạy ra ngoài. Tạ Thuần đứng bên cạnh, vô tâm vô phế mà cười cợt, cũng không ghét bỏ ta vì đã chiếm lấy sự chú ý của cô cô hắn.
Vì Tạ Cẩm Loan chú ý đến ta, nên sẽ không có thời gian quan tâm đến việc học của hắn. Ta nhớ rằng hôm đó ta đã ngồi khóc rất lâu bên bờ hồ trong cung. Người của Tạ Cẩm Loan đã dỗ dành ta suốt nhiều giờ.
“Tiểu thư, đừng khóc nữa, Công chúa chỉ say rượu, không nhận ra.”
“Đây đâu phải gà nướng, rõ ràng là một con vịt vàng mà!”
Ta nhìn hắn, cảm thấy không được an ủi, khóc càng thương tâm hơn. Sau đó, Tạ Cẩm Loan đến tìm ta, cùng ta thả đèn cầu nguyện trên hồ, và cho người bắn pháo hoa cho ta xem, ta mới tha thứ cho bà.
Sau đó, bà hàng ngày đeo hà bao đó trên người, mọi người trong cung đều biết, Công chúa không thích trang sức. Đó là sự yêu quý độc nhất của bà dành cho ta.
5.
Kể từ ngày cập kê, ta tuyên bố muốn làm Hoàng hậu, hôn sự giữa ta và Tạ Thuần đã được đưa lên bàn nghị sự mỗi ngày. Không ai trong triều dám phản đối quyết định của Tạ Cẩm Loan, nhưng họ vẫn không cam tâm, vì vậy họ đã tìm cách cản trở.
Họ nói rằng Tạ Thuần đã mười tám tuổi rồi, nếu đã có Hoàng hậu, thì nhất định nên có thêm nhiều phi tần, mau chóng khai chi tán diệp cho hoàng gia. Một số người còn mạnh miệng yêu cầu Tạ Cẩm Loan trả lại quyền lực cho Tạ Thuần, để hắn tự quản lý triều chính.
Tạ Cẩm Loan tựa người vào ghế, chống cằm nhìn về phía Tạ Thuần đang ngồi trên long ỷ:
“Bệ hạ muốn thân chính sao?”
Tạ Thuần vội vàng xua tay: “Điệt nhi không muốn! Điệt nhi còn nhỏ, việc triều chính vẫn phải thỉnh hoàng cô cô tiếp tục lao lực…”
Tạ Cẩm Loan không nói gì, trong ánh mắt ánh lên chút ý cười, quay sang Lễ Bộ thị lang – Quách Tiêu Nhiên nói: “Lập một danh sách các nữ nhi của vương công quý tộc, cùng các đại thần, bệ hạ thích ai thì chọn người đó đi.”
Sắc mặt của các quan đại thần muốn để Tạ Thuần đòi lại quyền chấp chính lập tức trở nên đen hơn đáy nồi. Cuối cùng, vào ngày ta và Tạ Thuần tổ chức đại hôn, ba phi tần mới cùng vào cung.
Một là Tiết Oản, nữ nhi của Binh Bộ thượng thư; Thư Diêu Nhi, nữ nhi của Đại lý tự thiếu khanh; và Lâm Cửu Nguyệt, nữ nhi của Lương Châu thứ sử. Tất cả đều là phong hiệu mỹ nhân, phẩm cấp không cao.
6.
Vào đêm động phòng hoa chúc, khi ta sắp ngủ, Tạ Thuần từ bên ngoài bước vào. Ta kỳ quái nhìn hắn: “Hoàng đế ca ca, người đến làm gì?”
Tạ Thuần dường như có vẻ không vui, toàn thân toát ra mùi rượu, ánh mắt tối tăm nhìn ta:
“Ngươi là Hoàng hậu của trẫm, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, ngươi nói trẫm đến làm gì?”
Nói rồi, hắn tiến lại gần ta, nắm chặt cổ tay ta, ánh mắt khác hẳn với sự hèn nhát thường ngày của hắn.
Ta cố gắng đẩy hắn ra, mặc dù ta muốn trở thành Hoàng hậu, nhưng không hề nghĩ tới việc trở thành thê tử của Tạ Thuần. Hắn nói:
“Hoàng cô cô đã bắt nạt trẫm, giờ đến lượt ngươi!”
“Các ngươi đều nghĩ trẫm là kẻ vô dụng đúng không?” Vừa nói xong, một con d//ao từ trên trần nhà rơi xuống cạnh Tạ Thuần.
Ta ngẩng đầu lên và thấy Tinh Hân ngồi trên trần nhà, đôi mắt nhắm hờ, có vẻ buồn ngủ. Tạ Thuần chỉ ta, rồi chỉ hắn.
“Ngươi… các ngươi…” Sau đó hắn vung tay tức giận bỏ đi. Tinh Hân chỉ nhẹ nhàng nói một câu với ta: “Ngủ đi!”
Ta nhanh chóng kéo chăn lên, chui vào trong chăn. Ngày hôm sau, ta nghe nói Tạ Thuần đã gặp Tiết Oản mỹ nhân mới vào cung trong ngự hoa viên, sủng hạnh nàng cả đêm, sáng sớm hôm sau đã phong nàng lên làm Oản tiệp dư.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.