Chương 898: Từ Bi
Sau đó nàng cất giọng khao khát nói:
“Vô Sanh Lão Mẫu là đức phật vô sinh vô diệt trên trời, nàng có thể độ hóa chúng ta ở trần thế trở về quê hương chân không, cha mẹ ta đều là người Bạch Liên Giáo, cả đời họ đều thờ phụng Vô Sanh Lão Mẫu, cho nên tuy thể xác họ đã chết, nhưng hồn phách của họ lại trở về bên Vô Sanh Lão Mẫu.”
Lý Hỏa Vượng vừa định lên tiếng phản bác, lời đến bên miệng thì dừng lại, khó khăn lắm Bạch Linh Miểu mới thoát ra khỏi đau khổ trước đây, mình thực sự phải kéo nàng ra sao?”
“Lý sư huynh, ngươi biết không? Thông qua Vô Sanh Lão Mẫu, ta đã nói chuyện với cha mẹ, họ thực sự rất nhớ ta, rất nhớ ta.”
Vừa nghe lời của Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng cau chặt mày, trong lòng giãy dụa dữ dội, Bạch Linh Miểu như vậy giống như bản thân lúc bàn đầu chưa bị cho Hắc Thái Tuế ăn.
Nếu bây giờ mình cố kéo nàng ra, sợ rằng Bạch Linh Miểu sẽ trở nên đau khổ tuyệt vọng như mình ban đầu.
“Nhĩ Cửu, hình như ngươi không tin những lời thánh nữ nói? Nhưng ta nói cho người biết, đây là sự thật, nhờ phúc của dị tượng thiên địa, Vô Sanh Lão Mẫu đã trở về, nếu không, ngươi giải thích thế nào về việc các cậu bé Bạch Liên chúng ta trở nên lợi hại hơn trước đây nhiều như vậy? Ngươi giải thích thế nào về công pháp của Vô Sanh Lão Mâu ban cho thánh nữ đại nhân?”
Bạch Liên Giáo chúng ta không còn là con kiến mặc cho người ta giết ban đầu nữa! Bạch Liên hạ phàm, dân chúng trở mình!”
Liên Tri Bắc càng nói càng hưng phấn, cuối cùng kích động hô lên, còn đám tín đồ Bạch Liên Giáo đồng thanh hô theo.
Lý Hỏa Vượng nhìn Liên Tri Bắc xa lạ trước mặt, e rằng Liên Tri Bắc như vậy mới là Liên Tri Bắc thực sự, e là trước đây là nàng giả bộ.
“Lý sư huynh, không phải như ngươi nghĩ đâu, Vô Sanh Lão Mẫu trở về thật, nàng thực sự chỉ muốn khiến mọi thứ trên thế gian trở về quê hương thực sự không còn đau khổ và giày vò.
Vừa nói, Bạch Linh Miểu đưa tay nhẹ nhàng chạm vào giữa đôi lông mày của Lý Hỏa Vượng, trong tích tắc, Lý Hỏa Vượng dùng Bạch Linh Miểu làm trung gian, lập tức cảm thấy trước mắt mình xuất hiện tơ bông tiên màu trắng chi chít nổi lên không trung.
Tuy ở đó có thứ gì khổng lồ như ngọn núi, nhưng cơ thể của nó bị lớp tơ bông trắng đan xen quấn chằng chịt chặn lại, không hề lộ ra ngoài.
Nhưng kể cả là vậy, Lý Hỏa Vượng vẫn có thể cảm nhận được sự từ bi và quan tâm vô tận trong đó.
Đó là Vô Sanh Lão Mẫu, Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được tình cảm của nàng, nàng ở trong đó, nàng sợ diện mạo thực sự sẽ làm tổn thương đến mình, cho nên mới dùng tơ bông tiên đó che lại.
“Từ bi”, “yêu thương” “quan tâm” nhưng lại có chút cảm xúc khát biệt liên miên không dứt bay ra từ bên trong.
Trong bóng tối cảm giác đó lại như khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng hiếu kỳ, hắn muốn lại gần theo bản năng, muốn chứng kiến vẻ tôn quý của đối phương.
“Soạt” một cái, Lý Hỏa Vượng ngẩn người lập tức về chỗ cũ, xung quanh vẫn là cung điện của trong hoàng cung, không có thay đổi gì, mọi thứ vừa xảy ra giống như nằm mơ vậy.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng dìu đỡ Lý Hỏa Vượng, nhẹ giọng nói:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Lý sư huynh, người cảm nhận được chưa? Lần này đã hiểu lời ta nói là thật rồi chứ?”
Lý Hỏa Vượng định thần lại nhìn Bạch Linh Miểu trước mắt, vẻ mặt kinh hãi lùi lại nửa bước.
“Cho nên, hiện giờ Vô Sanh Lão Mẫu đã nắm giữ một điều thiên đạo liên quan đến từ bi ư?”
Từ sự tiếp xúc ngắn ngủi vừa nãy, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được cảm xúc cực kỳ thuần túy, giống hệt nỗi đau được truyền ra từ trên người Tam Hủy.
Vô Sanh Lão Mẫu có thật, hơn nữa nàng nắm giữ ti mệnh của từ bi, ít nhất bây giờ nàng đang nắm giữ ti mệnh của từ bi.
“Lý sư huynh, ngươi đang nói gì? Vô Sanh Lão Mâu chính là Vô Sanh Lão Mẫu mà.”
“Không, không có gì.”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
So với Tam Hủy nắm giữ đau khổ, Vô Sanh Lão Mẫu nắm giữ nhân từ rõ ràng nhân hậu như vậy, nếu Bạch Linh Miểu tiếp xúc với nàng, tốt hơn là tiếp xúc với ti mệnh khác.
Ít nhất có vẻ Miểu Miểu không gặp nguy hiểm, hiện giờ nguy cơ long mạch vô cùng cấp bách, giải quyết đầu tử trước rồi tính.
Kẻ địch lớn trước mắt, Lý Hỏa Vượng không có thời gian nói việc khác, hắn dặn dò Bạch Linh Miểu trước mắt:
“Nếu chốc nữa đối phó đầu tử, người đừng đứng quá gần.”
Bạch Linh Miểu khẽ lắc đầu:
“Lý sư huynh, thực ra ngươi không cần lo lắng, Vô Sanh Lão Mẫu ban cho ta thần thông, ta có thể giúp được, trước đây ngươi gặp nguy hiểm, chẳng phải đều là ta giúp sao?”
“Huống hồ, đây cũng là suy nghĩ của Vô Sanh Lão Mẫu, giả dụ gian kế của đầu tử thành công, Đại Lương sẽ gặp cảnh sinh linh lầm than, tín đồ Bạch Liên chúng ta tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.”
—-
Nghe thấy Bạch Linh Miểu thực sự nói những lời như vậy, Lý Hỏa Vượng nhất thời có chút bối rối.
Vô Sinh Lão Mẫu thương xót bách tính? Đây thực sự là điều mà Bạch Liên Giáo chôn sống người muốn làm sao??
Về chuyện rốt cuộc Vô Sinh Lão Mẫu đã xảy ra chuyện gì, Lý Hỏa Vượng là người phàm trần cũng không biết được. Hắn chỉ có thể phán đoán theo những thông tin mà bản thân biết được, sợ rằng trước đây Vô Sinh Lão Mẫu không phải là thiên đạo.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.