Chương 889: Tuyệt Tự
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng leo hết các bậc thang, khứu giác nhạy bén của hắn ngửi thấy một mùi máu tanh.
Khi hắn quay người lại thì phát hiện lúc này Cơ Lâm đã nằm trong vũng máu, dòng máu đỏ tươi nhức mắt từ từ rơi xuống bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng sáng, cuối cùng ngưng tự lại thành một cái hồ nhỏ ở bậc cuối cùng.
“Cha, nàng chết rồi.”
“Đúng vậy, chết rồi.”
—
“Xuất thẻ ngọc~~cúi đầu~~tế trời~~hưng~~”
Trong hoàng cung của kinh thành Đại Lương, Thiên Đàn khí thế nguy nga dường như có một loại năng lực tụ âm nào đó, truyền giọng nói của lão thái giám đang xướng chiếu chỉ đi thật xa thật xa.
Các vị văn võ bá quan phía dưới Thiên Đàn hai tay nâng thẻ tre trong tay, cùng Cao Chí Kiên quỳ về hướng đông. Các tay trống đánh lên tám mặt trống ở bốn góc củaThiên Đàn phát ra ba tiếng trống có nhịp điệu.
Lý Hỏa Vượng dẫn theo Lý Tuế đứng trên một nóc nhà phía xa xa, lặng lẽ quan sát Cao Chí Kiên giấu khuôn mặt ở phía sau tua mũ miện của hoàng đế.
“Cha, chúng ta còn phải đứng bao lâu nữa, ta đói rồi.”
Lý Tuế hoàn toàn không có nhận thức với toàn bộ những chuyện đang xảy ra xung quanh. Điều mà hắn vĩnh viễn chú ý đến trước tiên chính là nhu cầu cơ bản nhất của mình.
“Nhanh lên, nhanh lên.”
“Xuất thẻ ngọc~~cúi đầu~~tế trời~~hưng~~”
Giọng nói âm nhu vô cùng mảnh của các thái giám xướng lên thật cao, tiếng này nối tiếp tiếng khác, vang vọng khắp cả quảng trường.
Các văn võ bá quán phía dưới Thiên Đàn lại một lần nữa nâng thẻ trẻ trong tay mình lên, quỳ về hướng Bắc theo Cao Chí Kiên.
“Xuất thẻ ngọc~~cúi đầu~~tế trời ~~hưng~~”
Nhìn thấy Cao Chí Kiên dưới sự hướng dẫn của thái giám thực hiện các quy trình đâu vào đấy, tâm trạng của Lý Hỏa Vượng vô cùng phức tạp, trong lòng hắn có một loại cảm giác không nói ra được.
Đó là huynh đệ gắn bó sống chết của hắn, đang đăng cơ làm hoàng đế.
Cho dù trước kia như thế nào, e rằng sau ngày hôm nay, thân phận của hai người bọn họ sẽ không giống như trước nữa.
Cơ Lâm đã bị nơi này biến thành dáng vẻ ma quỷ, cũng không biết nơi này sẽ khiến một Cao Chí Kiên thật thà chất phác thay đổi bao nhiêu nữa. Hắn chỉ hy vọng Cao Chí Kiên có thể giữ vững chủ định của mình, đừng có biến thành người mà chính hắn cũng chán ghét.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ về những điều này, đột nhiên hắn lại nhìn thấy Cao Chí Kiên ở đằng xa đang bị một đám thái giám vây quanh đi xuống dưới đài trời.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetLý Hỏa Vượng bước xuống, hắn một đường đi bên cạnh quốc sư hỏi:
“Quốc sư đại nhân, có chuyện gì vậy? Lễ đăng cơ kết thúc rồi sao?”
“Không nhanh như vậy đâu! Tế trời tế đất tế thần đất và thần lúa cuối cùng còn phải tế thái miếu nữa.”
Giọng nói quốc sư lạnh lùng nói.
“Nhĩ Cửu, lão phu sẽ không tính toán những chuyện đã xảy ra trước đây, nhưng ngươi phải hiểu rằng vấn đề Long Mạch có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với đất nước. Nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ cần ngươi sống trên đời này thì sẽ chỉ có hại mà không có lợi cho ngươi thôi.”
“Ừm.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu rồi cùng Cao Chí Kiên đi về phía thái miếu. Thật không dễ dàng gì mới đến giờ phút quan trọng này vẫn nên nhìn kỹ chút thì tốt hơn.
Mặc dù nghi lễ quan trọng như vậy, chắc chắn quốc sư và Giám Thiên Ti sẽ cử người quan sát nhưng chuyện này liên quan đến huynh đệ của mình. Trước khi chuyện còn chưa được quyết định thì từ đầu đến cuối hắn đều không tin tưởng những người này.
Lý Hỏa Vượng ẩn thân đi theo đội danh dự của Cao Chí Kiên từ phía xa, cuối cùng đi đến trước cửa vào của hoàng miếu.
Văn võ bá quan và các cung nữ đều đứng ở bên ngoài, chỉ có một vài lão thái giám dẫn Cao Chí Kiên đi vào bên trong.
Lần này, Lý Hỏa Vượng cũng đi vào theo, giống như lần trước, hắn không hề bị bất kỳ thứ gì cản đường, nhưng hắn cảm giác được trên người mình có rất nhiều tầm mắt không rõ.
“Cậu bé, ngươi là tân hoàng đế của Đại Lương sao? Họ của ngươi là gì?”
Một giọng nói vang vọng vang lên từ bên trong chiếc quan tài Cửu Long.
“Cao.”
“Thật đáng buồn, thật đáng buồn, cuối cùng Cơ gia chúng ta cũng tuyệt tự rồi, hahaha…”
Giọng vị hoàng đế đời trước bi thương khẽ cười.
Nhìn từ phản ứng của hắn, xem ra trước đó đã có người giải thích gì đó với hắn rồi.
Dưới sự hướng dẫn của các thái giám, Cao Chí Kiên tự tay đặt cống phẩm lên trên Long Mạch, cắm ba nén hương rồi bắt đầu ba lạy chín dập đầu về phía bọn họ.
Ngay khi Cao Chí Kiên dập đầu cái cuối cùng, quốc sư nhanh chóng bước tới, từ trong ngực lấy ra một cuộn ngọc giản màu xanh ngọc bích, đứng trước mặt Cao Chí Kiên rồi mở ra trước quan tài Long Mạch.
Cuộn ngọc giản này vô cùng kỳ lạ, bên ngoài rõ ràng làm bằng ngọc thạch, nhưng thứ để ghi chép bên trong lại là một tờ giấy có vẻ còn mềm hơn cả đậu hũ.
Những tờ giấy mềm mại này vểnh lên linh động giống như đuôi của phượng hoàng, lại giống như những Chân Long được bao phủ bởi lớp vảy đang bơi thong thả, văn tự màu vàng chi chít như ẩn như hiện theo tờ giấy tung bay.
“Phụng thiên thừa vận! Hoàng đế chiếu viết! Thiên hoàng đột nhiên băng hà, quy về ngũ hành, nhận mệnh hoàng thiên quay về nghỉ ngơi. Phụng theo di mệnh của hoàng đế, thuộc theo luân tự, vào phụng dòng dõi…”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.