Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 886

12:43 sáng – 16/11/2024

Chương 886: Thân Phận

Nếu như nghĩ ngược lại thì sao? Nếu như nàng không phải hút tuổi thọ của người khác, mà là thay đổi thời gian của người khác thì sao?

Lý Hỏa Vượng nhớ lại thời điểm khi bản thân giao chiến với nàng, sự thay đổi của bản thân cùng với tiểu hoàng đế Đại Tề năm sáu tuổi biến trở lại dáng vẻ khi ở trong bụng.

“Là những tàn ảnh màu đỏ của Hư Niên!”

Lý Hỏa Vượng lậo tức nghĩ đến vấn đề này.

Thời điểm mình đưa tiểu hoàng đế Đại Tề đến Đại Lương thông qua khe nứt được hoàn thành bên trong những tàn ảnh màu đỏ kia của Hư Niên.

Lý Hỏa Vượng khó có thể tin được trực tiếp từ trên cây liễu nhảy tới trước mặt ông ta, vươn tay túm lấy cổ áo của ông ta:

“Ngực của đứa bé kia thật sự có vết thương?! Hơn ba mươi năm trước ngươi thật sự không có nhớ nhầm chứ?”

Nếu giả thiết này là đúng, vậy cũng có nghĩa là tiểu hoàng đế Đại Tề đã được đưa đến Đại Lương của ba mươi năm trước, bây giờ hắn đã trưởng thành rồi!

Thấy Lý Hỏa Vượng tự nguyện lắng nghe mình kể chuyện, ông lão kia gật đầu lia lịa, nói càng hăng hơn:

“Đúng vậy, ta ở bên cạnh, ta có thể thấy rất rõ.”

“Vốn dĩ lão Nghiêm đầu đã bị chúng ta thuyết phục rồi cũng sắp đi thả lại vào trong rừng. Kết quả vợ của lão Nghiêm Đầu không sinh được con giống như bị điên vậy, bế đứa bé kia nhất quyết không chịu buông tay.”

“Sau này, họ dùng cơm cháo cho đứa bé ăn rồi đắp thuốc cho đứa bé, ngươi đoán xem kết quả như thế nào? Ôi! Thật đúng là bị họ chơi đùa sống rồi! Ngươi nói chuyện này có tà môn không? Cái lỗ lớn như vậy còn có thể sống, người trong thôn đều có rằng đó là một con quái vật.”

“Vốn dĩ nó còn sống là chuyện tốt, hai vợ chồng lẻ loi hiu quạnh kia cũng có người dưỡng lão, ngươi đoán kết quả thế nào?”

“Đừng nói nhảm nữa! Nói mau lên!”

Lý Hỏa Vượng lòng như lửa đốt không có tâm tư phụ họa theo ông ta.

Đúng lúc này, một người phụ nhân ôm một đứa trẻ đi ngang qua hai người họ, thuận miệng góp chuyện:

“Kết quả là một kẻ ngốc, đã nói bao nhiêu lần rồi cũng không chán sao.”

“Đi đi đi! Cần ngươi chen miệng vào à! Người ta có hỏi ngươi không?”

Ông lão kia đuổi người phụ nhân kia đi rồi nói tiếp:

“Chúng ta nói đến đâu rồi, đúng, ngươi đoán xem như thế nào? Kết quả là một kẻ ngốc! Miệng méo mắt lác thì không nói, ngay cả đầu óc cũng như bị thiếu mất dây thần kinh vậy, căn bản không nhớ được chuyện gì! Ba tuổi đi đường còn bị té ngã, sáu tuổi còn không biết nói chuyện.”

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy có kẻ ngốc nào trong đám người này, vội hỏi:

“Người này bây giờ đang ở đâu?”

“Ngươi vội cái gì, ta còn chưa nói đến đó đâu. Sau này tên ngốc kia dần dần trưởng thành, càng nhiều tuổi thì càng bớt ngốc đi, ít nhất thì cũng có thể nhận ra người.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Nhưng ngươi đoán xem, bỗng nhiên có một ngày, tên ngốc này không biết có chuyện gì mà kêu to chạy vào trong rừng rồi không trở lại nữa. Ngươi nói chuyện ồn ào này.”

Ông lão vỗ đùi tiếc nuối, trong mắt dâng lên một tia sợ hãi.

“Không đúng.”

Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào thập tình bát khổ trên người ông lão này. Trước đó những lời mà ông lão nói đều là thật lòng nhưng vừa nãy ông ta đã nói dối! Hoàng đế Đại Tề không có hét lớn xông vào trong rừng! Trong đó nhất định có chuyện mờ ám!

Đầu óc Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đảo mấy vòng, hắn đến gần ông lão kia thấp giọng nói:

“Đa tạ lão trượng. Mặc dù không thể đưa hết mười lượng vàng này cho ngươi nhưng ta vẫn phải đưa một lượng vàng cho ngươi làm quà cảm ơn. Ngươi đi theo ta nhận tiền thưởng.”

Vừa nghe thấy lời này, ông lão đột nhiên tỉnh táo lại, nói một chút chuyện cũ năm xưa lại được nhận tiền, thật là hiếm lạ.

“Vàng quý giá, dĩ nhiên tại hạ không thể mang theo bên người được, mời đi theo ta.”

Dứt lời, Lý Hỏa Vượng liền đưa ông lão đi ra khỏi thôn. Nhưng khi vừa đi vào một con hẻm, hắn đã trực tiếp vươn tay kéo ông ta kéo rồi dùng dao cắt ra một khe nứt mang người này chui vào bên trong.

Vừa đến Đại Tề, mọi thứ trong bóng tối lập tức khiến cho ông ta hoảng hồn, tay chân luống cuống không biết nên làm gì mới phải.

Lý Hỏa Vượng căn bản không có ý định giả vờ với ông ta, thanh kiếm Tử Tuệ trong tay đã đặt trên cổ ông lão, trực tiếp thô lỗ uy hϊếp:

“Vừa nãy ngươi lừa ta! Nói mau! Rốt cuộc ngươi đang che giấu cái gì!”

Hoàn cảnh xung quanh sớm dọa cho ông lão sợ mất hồn mất vía rồi. Ông ta lập tức nói toàn bộ những gì mình biết ra giống như đổ đậu vậy.

“Không…không liên quan gì đến ta! Là vị tiên nhân kia bắt đồ ngốc kia đi! Trước đó ta không dám nói ra! Ta sợ vị chân nhân kia tìm ta gây rắc rối.”

Câu trả lời của đối phương càng khiến lông mày của Lý Hỏa Vượng nhíu chặt hơn:

“Tiên nhân? Rốt cuộc ai đã phát hiện ra thân phận của hoàng đế Đại Tề?”

“Tiên nhân kia trông như thế nào?”

Lý Hỏa Vượng vội vàng truy hỏi.

“Ách…vị tiên nhân đó biết bay. Nhìn từ bề ngoài thì hắn là một người đàn ông còn là một người bị bệnh chốc đầu.”

Lại tử đầu? Con ngươi của Lý Hỏa Vượng hơi co rụt lại, trong đầu hiện lên một ý nghĩ không khó tin, hắn trực tiếp chất vấn ông lão:

“Có phải trên người lại tử đầu kia mặc quần áo lôi thôi lếch thếch, miệng còn là một cái bao thiên?”

“Đúng đúng đúng!”

Nghe Lý Hỏa Vượng miêu tả như vậy, ông lão trực tiếp gật đầu.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận