Chương 883: Từ Bỏ
Lý Hỏa Vượng cầm miếng khoai tây vàng óng ánh trước mặt, đặt trước mặt ngắm kỹ, lát khoai tây rắc muối mịn vàng óng dưới ánh ban mai.
Hắn ngắm một lúc xong, cầm lát khoai tây quệt vào trong tương cà, rồi bỏ vào miệng, lập tức vị chua, mặn, giòn thơm tràn ngập trong miệng.
Sau đó Lý Hỏa Vượng dùng hai tay cầm coca lạnh uống mấy ngụm, rồi cầm Hamburger cắn mạnh một cái, phô mai màu trắng sữa nhỏ ra từ khóe miệng hắn, rơi lên áo bệnh nhân sọc trắng xanh.
“Con trai, ăn từ từ thôi, không đủ thì mẹ mua thêm cho con.”
Tôn Hiểu Cầm dùng ngón tay lau phô mai trên áo, bỏ vào miệng mình.
Sau khi xoa nhẹ lên sau đầu con trai mình, Tôn Hiểu Cầm lùi lại mấy bước, đến bên cạnh Dịch Đông Lai cầm bệnh án ghi chép.
“Bác sĩ à, con trai ta bỗng nhiên ăn ngon miệng như này, cũng không nói linh tinh, có phải nó sắp khỏi bệnh rồi không?”
Dịch Đông Lai nhìn Lý Hỏa Vượng ăn như hổ đói, cau chặt mày lắc đầu:
“Chị Tôn, ngươi ra ngoài trước đi, ta cần quan sát thêm.”
“Ầy! Vậy ta đi nhé, ngươi nhất định phải quan sát cho kỹ, nếu ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho con trai ta, bảo ta quỳ tặng ngươi cờ thi đua cũng được!”
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Dịch Đông Lai chậm rãi bước đến trước giường bệnh của Lý Hỏa Vượng, kéo ghế đẩu đến ngồi xuống, hỏi như hỏi chuyện thường ngày:
“Ngươi làm sao vậy? Ở bên đó chịu đả kích gì sao?”
Lý Hỏa Vượng không để ý hắn, sau khi ăn hết đồ ăn trên đĩa, cầm máy chơi game cầm tay đang ấn tạm dừng, bắt đầu chơi tiếp. Dáng vẻ tập trung chú ý đó dường như hoàn toàn đang chìm vào trong game.
“Gia Cát Uyên chết rồi à?”
“Phập!”
Chiếc máy game phát ra nhạc nền bị đập lên tường, lập tức vỡ tan.
Lúc này cơ thể Lý Hỏa Vượng trên người đã hoàn toàn bò trên người Dịch Đông Lai, hai tay giật tay áo của hắn, khàn giọng hét lớn:
“Mọe kiếp ngươi muốn chết à! Bộ răng của ta cũng có thể cắn đứt huyết quản trên cổ ngươi!”
Dịch Đông Lai giơ tay phải ra sau, ngăn hai quản giáo xông đến.
“Lý Hỏa Vượng, ngươi là đứa trẻ ngoan, ngươi sẽ không làm việc như như vậy.”
“Ngoan cái đầu ngươi!”
Lý Hỏa Vượng ngửa đầu đập mạnh vào đầu của hắn.
Sờ cái mũi chảy máu, Dịch Đông Lai không chịu thua rút tờ giấy ăn từ trong túi, vo tròn nhét vào mũi.
Lúc này tiếng tức giận gào thét của Lý Hỏa Vượng không ngừng vang vọng trong phòng bệnh.
“Ngươi biết không, ta thực sự chịu đủ rồi, ta thực sự không chịu nổi nữa! Tại sao cứ phải là ta? Tại sao chỉ có ta sống khổ như này!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Ta cũng là con người! Ta không phải làm bằng sắt! Ở bên kia, chưa từng có chuyện tốt đẹp xảy ra với ta! Hết lần này đến lần khác, ta thực sự mệt mỏi! Ta chịu đủ rồi!”
Lý Hỏa Vượng loạng choạng chống vào tường, đi đến bên cửa sổ.
“Ta cũng không về thế giới hỗn loạn tuyệt vọng đó nữa, không bao giờ! Đó đều là giả! Tất cả kẻ điên đó đều là giả! Chỉ là ta bị bệnh ảo giác thôi! Chết thì chết!”
“Dịch Đông Lai! Ngươi khai chứng minh cho ta đi! Ta khỏi bệnh rồi! Ta muốn về đi học! Ta phải đi tìm Dương Na!”
Nhưng Dịch Đông Lai đẩy kính mắt của mình, khẽ khắc đầu:
“Không, Lý Hỏa Vượng, không được trốn chạy, ngươi phải quay về, long mạch của Đại Lương vẫn chưa được tiếp nối, việc này liên quan đến rất nhiều mạng người Đại Tề.”
Lý Hỏa Vượng chạm rãi quay người, nhìn chằm chằm bác sĩ chính của mình.
“Ngươi bị thần kinh à!”
Dịch Đông Lai đến bên cạnh hắn, nhìn những bệnh nhân khác đang đi dạo bên ngoài.
“Hỏa Vượng, ngươi biết không? Thực ra có một số bệnh tâm lý cũng có liên quan rất lớn đến việc không dám đối diện, bất kể ngươi trốn chạy cái gì thì cũng vô ích, ngươi buộc phải dũng cảm đối diện.”
“Ha…đối diện, nói rất khéo!”
Đôi mắt Lý Hỏa Vượng đỏ bừng, tay phải nắm chặt ngực của mình, giọng run run nói:
“Ngươi vốn không biết ta đã trải qua những gì, đặt ngươi vào vị trí của ta, xem ngươi có nói khéo được thế không!”
“Vậy Bạch Linh Miểu thì sao? Hiện giờ nàng sống chết còn chưa biết, ngươi cũng không quan tâm sao? Còn có Lý Tuế, chẳng phải ngươi nói nàng là con gái của ngươi sao? Ngươi xem mẹ của ngươi đối với người thế nào, ngươi lại xem ngươi đối xử với Lý Tuế thế nào.”
Nghe thấy lời này, ngũ quan của Lý Hỏa Vương dần méo nó, hai tay nắm chặt lan can, dùng hết sức đập đầu lên trên đó.
“Lý Hỏa Vượng! Ngươi bình tĩnh, bình tĩnh lại!”
Dịch Đông Lai và quản giáo phải rất vất vả mới nhét được Lý Hỏa Vượng với cái trán chảy máu vào trong chiếc áo buộc chặt, trói về bên giường, tiêm một mũi an thần.
Lau mồ hôi lấm tấm trên trán, Dịch Đông Lai nói với Lý Hỏa Vượng:
“Đừng nhụt chí, tám chín phần mười đời người luôn không như ý, nhưng sự việc đã xảy ra, chúng ta luôn có cách vượt qua.”
“Nếu ở bên đó gặp khó khăn gì, không biết làm thế nào, ta có thể giúp ngươi, nếu ta không hiểu, ta cũng có thể lên mạng tìm kiếm giúp ngươi.”
Đầu óc Lý Hỏa Vượng ong ong, chậm chạp nhìn Dịch Đông Lai, ngập ngừng nói:
“Đây là cách mà trước đây ngươi nói ư? Đứng trên góc độ của ta để suy nghĩ? Ngươi thực sự cảm thấy có ích sao?”
Dịch Đông Lai không trả lời Lý Hỏa Vượng, mà cầm ống tiêm đến, tiêm một loại thuốc nào đó vào tĩnh mạch của Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi có áp lực tinh thần quá lớn, đã hai ngày không ngủ rồi, ngủ một giấc đi.”
Cùng với loại thuốc băng lạnh tiêm vào trong huyết dịch, Lý Hỏa Vượng cảm thấy trước mặt tối sầm, dần mất đi ý thức.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.