Chương 859: Long Mạch
Một ánh mắt mạnh mẽ từ trên lầu gỗ bắn qua nhìn chằm chằm trên người Lý Hỏa Vượng. Lý Hỏa Vượng làm sao mà không biết mình bị theo dõi chứ.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Hư Niên ở phía xa, lại nhìn xa lộ Thiên Tử tràn ngập cảm giác áp bách đang tiến gần về phía mình, trong lòng Lý Hỏa Vượng thầm mắng một câu:
“Từ khi đến cái chỗ rách nát này, ta chưa có lần nào được may mắn cả!”
Tình hình lúc này không cần phải nói nhiều nữa. Lý Hỏa Vượng há to miệng ra phun Lý Tuế ra ngoài. Hắn giơ thanh Cốt Kiếm lên dùng sức rạch một đường đưa nó trở về Đại Lương. Ngay sau đó, hắn không chút do dự giơ dao đánh lửa lên rạch mạnh một đường lên da mình.
Ầm một tiếng, Lý Hỏa Vượng lập tức bốc cháy, lúc này hắn giống như một ngọn đuốc chói lọi, lập tức chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Xuyên qua ngọn lửa đang đung đưa, Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Hư Niên rồi mang theo cả ngọn lửa trên người lao về phía xa lộ Thiên Tử to lớn kia.
So với Hư Niên thần bí khó lường, có vẻ như vị hoàng đế nước Tề này dễ đối phó hơn nhiều, dung mạo cũng dễ nhìn hơn.
Khi khoảng cách cả hai càng ngày càng gần, Lý Hỏa Vượng nghe thấy một số giọng nói khác.
“Ngô hoàng vạn tuế…Tạ chủ long ân…Hoàng thượng cát tường…”
Những thứ này hình như là do các thái giám cây khô vừa kéo vừa chết lặng tái diễn lại một vài lời nói không rõ nghĩa.
Một giây sau, khi Lý Hỏa Vượng vừa giơ tay phải lên, các thái giám lập tức bị ngọn lửa bao trùm lấy, biến thành những cây đuốc di động.
Chân của Lý Hỏa Vượng bị thương nên hắn không thể di chuyển nhanh được, nhưng hắn lại có cách khác.
“Ầm!”
Bành Long Đằng nặng nề nện bên người Lý Hỏa Vượng, hắn dùng một tay to lớn nắm chặt lấy Lý Hỏa Vượng cả người đang bốc cháy rồi ném về nơi cao nhất của xa lộ Thiên Tử kia.
Khi Lý Hỏa Vượng đâm sầm vào nó, những tấm rèm hoa văn đám mây tự bốc cháy không còn một mảnh. Lý Hỏa Vượng thấy tiểu hoàng đế của Đại Tề ở trong ngọn lửa.
Một đứa trẻ chỉ mới sáu bảy tuổi đang mặc long bào rộng lớn và ngồi trên ngai vàng còn rộng hơn, trông không cân đối chút nào.
Điều càng không cân đối hơn nữa là dáng vẻ của nó. Lý Hỏa Vượng chỉ nghe nói rằng vị tiểu hoàng đế của Đại Tề này đã chết từ lâu, là một cương thi. Nhưng Lý Hỏa Vượng chỉ thấy nó là một đứa trẻ mũm mĩm, trong ánh mắt đầy vẻ hồn nhiên của một đứa trẻ bình thường.
Một khắc sau, đứa trẻ cực kỳ bình thường này bắt đầu lên cao, long bào dưới người cũng bị kéo lên cao hơn. Chờ sau khi long bào nâng lên hoàn toàn, cuối cùng bên dưới lộ ra những Long Mạch chồng lại với nhau.
Ai có thể ngờ rằng vị tiểu hoàng đế của Đại Tề này không phải là một người. Lúc nó còn sống đã tiếp nối Long Mạch rồi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTừng cơn gió mạnh thổi qua, cả Long Mạch cuộn lại trên không trung, mà vị tiểu hoàng đế ở trên chóp đỉnh đang vỗ vỗ hai bàn tay mũm mĩm của mình, vui vẻ cười khúc khích.
Một khí tức mạnh mẽ đè ép xuống, thậm chí đè ép khiến cho ngọn lửa trên người Lý Hỏa Vượng không dám bùng lên.
“Soạt~!”
Lý Hỏa Vượng cầm thanh Cốt Kiếm chém mạnh lên trời. Vết nứt bay lên va vào thứ kia nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng gì!
Từ khi Lý Hỏa Vượng lấy được thanh Cốt Kiếm đến nay, đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng cắt kẽ hở của hai tầng lịch sử mà không có chút tổn hao nào.
Cơ thể của Long Mạch chợt lắc một cái, một tàn ảnh bay tới, nặng nề đánh lên người Lý Hỏa Vượng.
Khi hắn phun ra máu tươi bay ra xa lộ Thiên Tử bốc cháy kia, ngọn lửa trên người hắn lập tức bị dập tắt, ảo giác xung quanh cho dù là Thượng Quan Ngọc Đình hay là Gia Cát Uyên thì bọn họ đều biến thành lúc ẩn lúc hiện.
Khi thấy Lý Hỏa Vượng sắp rơi xuống đất từ một nơi rất cao, hắn chợt nhắm mắt lại, ngay lập tức cảm thấy mình rơi vào trong một hồ nước lạnh như băng.
Khi hắn cố gắng bơi lên trên mặt nước, mở mắt ra lần nữa thì phát hiện hơn nửa người của mình đã bị chôn vùi trong đất.
“Gia Cát huynh! Các ngươi không sao chứ?”
Lý Hỏa Vượng vừa giãy giụa bò ra ngoài, vừa lo lắng thầm hỏi han Gia Cát Uyên trong lòng.
Gia Cát Uyên lo lắng mở miệng nói cái gì đó, nhưng vào giờ phút này Lý Hỏa Vượng căn bản không thể nghe rõ được.
Nhưng khi thấy Gia Cát Uyên đưa tay chỉ về phía xa lộ Thiên Tử, Lý Hỏa Vượng liền quay đầu lại nhìn. Hắn thấy Long Mạch Đại Tề kia giống như một con rồng thật, mang theo cảm giác áp bách mạnh mẽ lao về phía mình.
“Rầm~!”
Một tiếng rống giận khiến cho Long Mạch đang bay lơ lửng trên không trung đột ngột dừng lại, đầu và đuôi giao nhau tạo thành một nút thắt trên không trung.
Lý Hỏa Vượng nhìn về phía phát ra tiếng động thì thấy đó là giọng nói của Hư Niên. Toàn bộ tóc trên người nàng nổ tung, xem ra vô cùng tức giận với Long Mạch.
Lý Hỏa Vượng thấy cảnh này liền cúi đầu nhìn xuống cái chân bị đâm của mình:
“Thử xem xem! Xem có thể thừa dịp bọn họ rồng hổ tranh nhau còn mình thì quay trở về Đại Lương!”
Lý Hỏa Vượng lập tức nói làm liền làm, hắn giơ thanh Cốt Kiếm rạch ra một khe nứt rồi lao lên. Nhưng một giây sau, Long Mạch dùng sức quét xuống, khe nứt kia lập tức bị văng thành nhiều mảnh
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.