Chương 52: Phụ Ta Một Tay
Nghe Lữ Trạng Nguyên nói còn rất xa mới tới được thành Kiến Nghiệp, nếu nửa đường hết lương thực thì mười mấy người họ cũng không thể gặm vỏ cây được.
Hắn lại với tay vào trong ngực móc ra một sợi dây đỏ quấn quanh chiếc vòng vàng.
Cầm vật này suy nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng duỗi tay nhét nó vào trong tay Bạch Linh Miểu đang nắm vạt áo mình ở phía sau.
“Đem thứ này đi đổi đi.”
Lý Hỏa Vượng móc khối ngọc bội của Huyền Dương ra đưa cho Triệu Ngũ.
“Sư huynh, làm sao có thể lấy cái này đi đổi chứ, trong thôn cũng không có hiệu cầm đồ, người khác cũng không tìm được, hơn nữa những người chân lấm tay bùn làm ruộng này chưa chắc đã biết nhìn hàng.”
“Ngọc bội cũng không đổi được đồ ăn, vậy làm sao bây giờ?”
Lúc Lý Hỏa Vượng đang đau đầu vì đồ ăn, hắn nhìn thấy Lữ Trạng Nguyên đang cùng con dâu đi về phía mình.
“Cái đó, tiểu đạo gia, chuyện làm ăn của cụ già này gặp chút phiền phức, có thể nhờ ngươi giúp đỡ ta không?”
Vẻ mặt của Lữ Trạng Nguyên vô cùng xấu hổ.
“Chủ gánh hát Lữ, ta cũng không biết hát hí khúc đâu, sợ là ta không giúp được ngươi rồi.”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất vô lý, chẳng lẽ ông ấy còn muốn bảo mình lên sân khấu múa kiếm sao?
“Không phải, không phải, là việc mà ngươi có thể giúp ta, đó là…”
Lữ Trạng Nguyên nói xong, lén lút nhìn chung quanh, tiến lại gần thấp giọng nói:
“Hồ lão gia kêu ta hát hí cho quỷ nghe…”
…
“Hát hí khúc cho quỷ nghe?”
Trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên kêu lộp bộp, nghe cái tên này thì biết nó không phải là từ gì tốt.
“Thực ra cũng không sao, chỉ là đến từ đường hát hí khúc trước bài vị của những vị tổ tiên đó mà thôi.”
“Nếu đã không sao thì tại sao chủ gánh hát Lữ lại không tự mình làm chuyện này?”
Lý Hỏa Vượng lập tức hỏi ngược lại, chuyện này vừa nhìn là biết không đơn giản như vậy.
“Ôi chao ôi chao, ngươi xem, đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, trong lòng cũng cảm thấy có chút không yên tâm cho nên muốn nhờ cao nhân như ngươi ở bên cạnh thì chúng ta mới có thể yên tâm làm trận làm ăn này.”
“Chủ gánh hát Lữ, chuyện này tại hạ thật sự không thể giúp được ngươi.”
Bình thường họ trốn tránh còn không kịp, lần này sao có thể rảnh rỗi chạy tới trêu chọc được.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMặc dù có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn không muốn đánh cuộc.
Mình và trạng nguyên Lữ nhiều nhất cũng chỉ tính là kết bạn đồng hành, thực sự không đáng để họ phải liều mạng giúp đỡ ông ấy.
Nếu ông ấy thật sự vì chuyện này mà không muốn tiếp tục làm người dẫn đường cho họ nữa thì cùng lắm là họ tách ra thôi, còn về người dẫn đường thì bản thân mình vào trong thôn hỏi là được, trong thôn nhiều người như vậy mà còn sợ không có ai biết đường sao?
“Nè..nè..nè~Tiểu đạo gia, ngươi đừng có nóng, ta vẫn chưa nói xong mà, tiền rượu của lần hát hí khúc này chúng ta chia đôi có được không?”
Vừa nói đến tiền, trạng nguyên Lữ liền khoa tay múa chân ra hiệu:
“Trước đó ta cũng không muốn lấy đâu, nhưng mà số tiền này không hề nhỏ, Hồ lão gia kia rất hào phóng! Ông ta cho mười lượng bạc ròng đó!”
“Một lượng bạc bằng một ngàn đồng tiền, vậy mười lượng bạc là mười ngàn đồng tiền rồi! Tiểu đạo gia của của ta ơi! Mười lượng bạc đó! Không phải ngươi muốn tu đạo thành tiên sao nhưng trước khi ngươi tu thành tiên thì cũng phải cần ăn cơm không phải sao.”
Lý Hỏa Vượng lập tức dừng lại, hắn nhìn hai túi khoai lang khô bên cạnh, hiện tại quả thật hắn rất cần bạc.
Hơn nữa không chỉ vì lương thực, chờ đến khi họ đến thành Kiến Nghiệp rồi cũng sẽ tốn không ít tiền, chỉ cần thế giới do con người tạo ra thì không thể làm được việc gì mà không có tiền hết:
“Tiểu đạo gia, cứ coi như là lão già ta cầu xin ngươi có được không? Nếu thật sự không được thì ngươi sáu ta bốn, thế nào? Đầu năm nay mà kiếm được nhiều tiền như vậy cũng không dễ dàng gì đâu!”
Trạng nguyên Lữ mặt như đưa đám, vây quanh Lý Hỏa Vượng tiếp tục thuyết phục.
Nếu như cao nhân không tới thì ông ấy thật sự không dám nhận công việc này, dù sao tiền có nhiều đi chăng nữa thì cũng phải có mạng mới tiêu được mà.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghiêng đầu nhìn trạng nguyên Lữ:
“Trong thôn này có thợ rèn không?”
“Hả?”
Được trạng nguyên Lữ chỉ dẫn, Lý Hỏa Vượng được đưa đến tiệm rèn duy nhất ở Ngũ Lý Cương:
“Các ngươi muốn làm cái gì?”
Người thợ rèn ở trần có râu quai nón quan sát đạo bào trên người Lý Hỏa Vượng, thô lỗ hỏi:
“Ta không đến để rèn sắt mà đến để sửa đồ, không được gõ cũng không được nung chảy, ngươi có thể khôi phục thứ này không?”
Lý Hỏa Vượng lấy chuông đồng ra hỏi.
Nếu có thể sửa được thì mình có thể triệu hồi Du lão gia, vậy số tiền kia có thể lấy được rồi, nếu không thì cầm số tiền này như cầm khoai lang nóng bỏng tay.
“Không được gõ cũng không nung chảy? Tật xấu gì vậy”
Thợ rèn vươn tay cầm lấy chiếc chuông đồng lắc vài cái, sau đó lấy ra hai cái kìm sắt:
“Nào…tới phụ ta một tay.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.