Chương 33: Đừng Để Ý
Từ chỗ Triệu Ngũ, Lý Hỏa Vượng biết được thêm không ít danh từ kỳ quái, mà những thứ này đều là tài liệu hắn sắp bỏ vào đan dược thành tiên.
“Ngươi biết nhiều thật đấy, cảm ơn nhé, nhưng tin tức này rất có ích với ta.”
Nếu vật liệu luyện đan chỉ đơn thuần là độc dược thì Đan Dương Tử nhất định sẽ phát hiện, nhưng nếu bỏ thêm những thứ mà ngay cả hắn cũng không biết là thứ gì thì độ tin cậy sẽ được tăng cao rất nhiều.
Cái mà Lý Hỏa Vượng muốn chính là cái nghe không hiểu, cho dù là thứ gì, thì chỉ cần mình nghe không hiểu thì sẽ cảm thấy thứ này rất cao thâm.
Nghe Lý Hỏa Vượng nói như vậy, Triệu Thạch vui sướиɠ nở nụ cười.
“Mấy chuyện này đều do biểu cữu của ta kể, hắn là người giao hàng, chỗ nào cũng từng đi qua, cho nên biết rất nhiều.”
“Được rồi, sắp đến giờ rồi, ta về trước, các ngươi im lặng đợi tin tức của ta.”
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, sau đó đứng lên đi ra ngoài.
Vừa đi chưa được hai bước, một thân ảnh cao ít nhất một mét chín đột nhiên chạy ra chặn đường hắn.
“Ta..ta…ta…”
Lý Hỏa Vượng biết tên trọc trước mắt, người trong phòng vật liệu đều gọi hắn là thằng ngốc, là cái loại cười hì hì chảy nước miếng ấy.
Nhưng nói hắn ngốc thì cũng không đúng lắm, hắn chỉ bị cà lăm cộng phản ứng chậm cộng trí lực thấp mà thôi.
“Ta ta ta cũng biết!”
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, duỗi tay vỗ vỗ cái đầu bóng loáng của hắn, sau đó xoay người đi về phía cửa.
Hỏi một tên ngốc, chi bằng tự mình bịa cho nhanh.
Sáng hôm sau, mới sớm mà Lý Hỏa Vượng đã được Đan Dương Tử gọi sang.
“Công pháp Nội Ngoại Đại Tiểu Chu Thiên mà ngươi nói ta đã luyện tàm tạm rồi. Ngươi nói luôn phương thuốc của đan dược ra cho ta nghe luôn xem.”
“Vâng, sư phụ.”
Lý Hỏa Vượng đi tới trước mặt phiến đá kia, tiếp tục làm bộ quan sát.
“Ừm…Hai trái tim của Đại Mỗ Mỗ, luyện lấy tinh hoa của nó? Sư phụ, ý này là sao?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetĐan Dương Tử vẻ mặt âm tình bất định ở trong phòng quanh quẩn qua lại, miệng lẩm bẩm nói:
“Thì ra là thế? Con đường thành tiên cư nhiên lại dùng loại âm tà này?”
“Sư phụ, Đại Mỗ Mỗ là gì thế?”
“Ngươi đừng để ý, tiếp tục đọc đi.”
“Một con Công Bà Ngư, lấy tai của nó ngâm vào hai lượng thạch tín…”
Kết hợp những danh từ nghe được chỗ Triệu Ngũ với tri thức hiện đại của Lý Hỏa Vượng, hỗn hợp với tinh lực cả đêm không ngủ, cuối cùng một hệ thống thành tiên hoàn chỉnh cũng từ từ tuôn ra từ miệng hắn.
Lý Hỏa Vượng đọc xong những gì mình soạn sẵn thì chợt thấy Đan Dương Tử vô cùng phấn khởi, lẩm bẩm nói cái gì đó.
Cuối cùng lại tỏ ra kinh ngạc sau khi suy nghĩ cẩn thận một lúc lâu.
“Đúng, chính là nó không sai, thạch tín có tính hành, nhất định phải có thứ khô nóng như Công Bà Ngư trung hòa lại. Tuyệt diệu! Hơn nữa còn có thể dùng Đại Mỗ Mỗ luyện đan, sao lúc trước ta lại không nghĩ tới chứ, nếu có thể dùng người để luyện đan, vậy ta sao mấy thứ vật âm tà kia lại không thể luyện đan?”
ên này cư nhiên đã bắt đầu não bổ ra sự cân bằng của dược tính.
Lý Hỏa Vượng phát hiện, Đan Dương Tử khi thông minh rất thông minh, nhưng lúc ngu muội thì thật sự rất ngu muội. Đan Dương Tử đa nghi không tin bất kỳ ai, chỉ tin những phán đoán trong lòng mình.
Nếu dùng từ để diễn tả thì đó chính là hai từ: mê tín. Thế giới không có quỷ thần, mê tín quỷ thần chính là đại diện cho sự ngu muội. Nhưng nếu thế giới có quỷ thần, thì mê tín của chính là ngu muội, chẳng qua thứ để mê giữa hai thế giới có chút khác nhau mà thôi.
Đúng lúc này, Đan Dương Tử luồn tay phải vào tay áo rồi rút ra, một cái chuông đồng thiếu một góc xuất hiện trong tay hắn. Là kiểu mấy cái chuông dùng để khống chế cương thi trong mấy bộ phim về cương thi mà ngày trước Lý Hỏa Vượng hay xem.
Đan Dương Tử dùng sức lắc chuông, tiếng huông chói tai trong nháy mắt vang lên, Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, hắn theo bản năng che đầu cắn chặt răng.
Tiếng chuông quỷ dị này chẳng những ảnh hưởng đến thính giác của hắn, còn ảnh hưởng đến ánh mắt của hắn.
Tất cả mọi thứ xung quanh bắt đầu vặn vẹo và biến dạng, cả thế giới rung chuyển dữ dội như một trận động đất.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đan Dương Tử đang làm trò gì? Ta có sơ suất gì sao? Chẳng lẽ đã bị hắn phát hiện rồi?”
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy thì hắn chợt nhìn thấy ở góc bàn, mép đạo bào của Đan Dương Tử, cạnh thiên thư, thậm chí là bất cứ thứ gì có mép cạnh trong phòng đều như đang sống dậy, nó đang từ từ vặn vẹo rồi ngưng tụ ở trước mặt Đan Dương Tử.
Thứ được tạo nên từ mép cạnh của các vật thể này có hình dạng rất khó để miêu tả, nhưng điều duy nhất chắc chắn là nó sống.
Lý Hỏa Vượng cho rằng mình nhìn lầm, hắn dùng sức lắc lắc đầu, ai ngờ không lắc thì thôi, lắc xong rồi, vật kia từ một cái bỗng biến thành hai cái.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.