Chương 25: Đồng Hóa
Bạch Linh Miểu hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh.
“Vậy sư huynh, tính ta một chân đi, ta cũng muốn giúp một tay!”
Lý Hỏa Vượng nhìn cô thiếu nữ trước mặt cũng nhưu ánh mắt kiên định của cô, có lẽ Bạch Linh Miểu cũng không yếu đuối như hắn nghĩ.
“Được, tính ngươi một chân.”
Lý Hỏa Vượng đồng ý với cô, bản thân hắn lúc này quả thật cần người trợ giúp.
Sau khi cân nhắc thật cẩn thận, Lý Hỏa Vượng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc, nói với cô.
“Chỉ hai người chúng ta thôi chưa đủ, ngươi trước tới nhà kho, tìm thử xem còn ai mang lòng bất mãn với ông ta không.”
Những người khác có lẽ không dám chống lại Đan Dương Tử, nhưng thuốc dẫn trong nhà kho đã gần như cầm chắc cái chết, nhất định trong số đó sẽ có người không cam tâm, đây là mâu thuẫn cơ bản, trong số những người này chắc chắn sẽ có người muốn giành lấy cơ hội cho mình.
“Ừm.”
Bạch Linh Miểu gật đầu, xoay người rời đi.
Lý Hỏa Vượng ngồi lặng tại chỗ, sau đó lấy khối ngọc bội hình tròn treo bên hồng ra, trong đầu bỗng hiện lên vị sư huynh đã trốn chạy thất bại kia.
“Huyền Dương ơi, Huyền Dương à, lúc trước các người cũng ôm hy vọng như vầy mà tụ họp lại sao? Chỉ mong ta sẽ không rơi vào kết cục giống như ngươi.”
Một khoảng thời gian sau đó, Lý Hỏa Vượng bắt đầu chú tâm vào việc hòa nhập với Thanh Phong Quan, hắn sửa sang lại nhà kho sao cho thật gọn gàng, ngăn nắp, bao gồm cả người lẫn vật.
Đối với một đệ tử biết điều như vậy, Đan Dương Tử tất phải ban thưởng rồi. Ông ta dạy cho hắn cách điều chế các loại thuốc viên cơ bản, hệt như thật sự xem hắn là đệ tử để bồi dưỡng.
Hiệu quả của những viên thuốc tầm thường đó chẳng ra gì, cùng lắm chỉ đủ để Lý Hỏa Vượng có thể trị mấy bệnh nhẹ như vết thương ngoài da hay là cảm cúm gì đó.
Hơn nữa Lý Hỏa Vượng không biết là chỉ mình thuốc viên của Đan Dương Tử mới vậy, hay là toàn bộ thuốc viên ở thế giới này đều như thế, nhưng khi sử dụng thì phải biết chừng mực, nếu dùng quá nhiều sẽ không còn là cứu người nữa mà là giết người.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetHơn nữa khi dùng phải chú ý rất nhiều thứ, không thể ăn bậy, nếu ăn bậy cũng rất dễ xảy ra chuyện.
Thay vì nói Lý Hỏa Vượng bây giờ có thể làm một tên bác sĩ rởm, chi bằng nói hắn là một người dùng độc đủ tư cách thì hơn.
Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, điểm mấy chốt chính là trong quá trình hai bên tiếp xúc, quan hệ giữa Lý Hỏa Vượng và Đan Dương Tử ngày càng gần gũi.
Thậm chí có mấy lần, lúc ông ta luyện đan, sẽ bảo Lý Hỏa Vượng đứng bên cạnh làm trợ thủ.
Khi Đan Dương Tử lại thu thêm một vị đạo đồng nữa làm đệ tử, Lý Hỏa Vượng cũng không còn là người nhỏ tuổi nhất trong số các đệ tử, thì hắn cũng đã hoàn toàn dung nhập vào Thanh Phong Quan.
Thông qua sự tiếp xúc gần gũi như vậy, Lý Hỏa Vượng đã khẳng định được rằng phỏng đoán của mình là đúng, Đan Dương Tử quả thật không biết chữ, hơn nữa còn vô cùng chán ghét những người biết chữ.
Ông ta không cho phép đồ đệ của mình vượt trội hơn mình, dù là xét trên bất cứ phương diện nào, thế nên những đồ đệ mà ông ta nhận về cơ bản đều là người mù chữ.
Chuyện này khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy có gì đó không đúng, hắn vẫn còn nhớ rất rõ hồi trước Đan Dương Tử đã từng nói với hắn.
“Bởi vì phương pháp thành tiên là do lão quân gia viết trong thiên thư, sau đó tự tay lão quân gia đã tặng thiên thư cho ta, thử hỏi khắp thiên hạ còn ai có thể thành tiên nữa? Hắn nói ta có thể thành tiên. Ta chắc chắn có thể thành tiên!”
Nếu lão quân gia trong miệng ông ta đã tặng cho ông ta một quyển thiên thư, mà các đồ đệ khác đều bị mù chữ, chính ông ta cũng không biết chế, thế rốt cuộc là ai đã đọc cho ông ta nghe chứ?
…
“Nhà ta nằm ở số 22 phường Bảo Lộc, cửa phía đông thành Hạ Lương, ngươi nhớ nói với vợ ta là dưới giường, cái sạp thứ ba đựng rau ngâm là sạp kép, trong có hai con cá nhỏ bằng vàng, nếu tiêu xài hợp lý, hẳn sẽ đủ dùng đến khi Bảo Nhi thành niên.”
Một người đàn ông trung niên mặt mọc đầy mụn nhọt cố nén cảm xúc sợ hãi trong lòng, nhỏ giọng để lại di ngôn cho Lý Hỏa Vượng.
Đây là thuốc dẫn được đưa tới phòng chế thuốc hôm nay, đối với chuyện này Lý Hỏa Vượng chẳng thể làm gì, chỉ đành cố hết sức ghi nhớ thật kỹ di ngôn của người ta.
Nhìn bóng người run rẩy bước vào phòng chế thuốc, Lý Hỏa Vượng xoay người trở về phòng, trên mặt hiện rõ vẻ bực bội.
Đây đã là người thứ tám rồi, theo thời gian trôi qua, số người trong nhà kho cũng không ngừng giảm xuống, nhưng điều khiến hắn cảm thấy đau khổ đó là dường như bản thân đã quen với chuyện này, cảm giác tội lỗi khi đẩy người khác vào đường chết cũng không còn mãnh liệt như trước nữa.
Mình đang bị loại người đáng kinh tởm như Đan Dương Tử đồng hóa và hắn thật sự không muốn chuyện này xảy ra chút nào.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.