Chương 23: Sư Phụ Ban Thuốc
Ba khắc trước giờ Tý, Lý Hỏa Vượng dẫn Bạch Linh Miểu đi tới phòng luyện đan, mà lúc này Đan Dương Tử cũng vừa mới tới.
Khi Đan Dương Tử thấy Lý Hỏa Vượng không cần mình phân phó cũng tự động đưa thuốc dẫn tới thì trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, cảm thấy đứa đệ tử nhỏ nhất này cũng thuận mắt hơn một chút.
“Haha, đồ nhi tốt, lại đây đi.”
Đan Dương Tử tiện tay ngoắc một cái, Bạch Linh Miểu trực tiếp bay tới, sau đó bị hắn bóp cổ ném vào cối đá.
Thấy một màn này, Lý Hỏa Vượng tim đập thình thịch, hai tay nắm chặt.
Mắt thấy cái chày đá nặng mấy trăm cân sắp đập về phía trước, Đan Dương Tử lại đột nhiên ngừng lại.
“Aiz, sau lại cố tình có máu vào lúc này? Dược tính sẽ bị thay đổi hết mất.”
Đan Dương Tử nhíu mày nhìn cái quần dính máu của Bạch Linh Miểu.
Thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng nhất thời thở phào nhẹ nhõm, xem ra kế hoạch của mình đã thành công.
Khi Lý Hỏa Vượng hiểu sâu hơn về giới luyện đan thì hắn cũng tìm được cách để phá cục.
Nếu như dược liệu giống nhau, nhưng tùy theo hoàn cảnh sinh trưởng mà thay đổi, thì người được dùng làm dược dẫn cũng sẽ giống y như vậy.
Hơn nữa trong ấn tượng của hắn, nữ nhân tới tháng đối với Đạo gia mà nói là một thứ dơ bẩn, nên hắn đã nghĩ ra cách để cho Bạch Linh Miểu vờ như tới tháng để đối phó cục diện.
Hơn nữa vì để tránh cho đối phương nghi ngờ, nên không thể để cho người khác nói, mà nhất định phải để Đan Dương Tử tự mình phát hiện mới được.
Hiện tại xem ra mục đích của mình đã đạt được, mạng của Bạch Linh Miểu đã cứu được.
Đạo bào rộng lớn của Đan Dương Tử vung lên, Bạch Linh Miểu bay khỏi cối đá, ngã mạnh xuống mặt đất.
Cú ngã này rất nặng, Bạch Linh Miểu nằm nửa ngày mới ôm đầu gối bò lên, nhưng Lý Hỏa Vượng lại không thể hỗ trợ, hắn chỉ có thể đứng một bên lạnh lùng nhìn.
“Huyền Dương, đem nguyên liệu này dẫn về đi.”
Nghe Đan Dương Tử nói như vậy, Lý Hỏa Vượng lúc này mới hoàn toàn yên tâm, hắn cung kính hành lễ với Đan Dương Tử.
“Tuân mệnh, sư phụ.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhi Bạch Linh Miểu đi tới bên cạnh, Lý Hỏa Vượng lúc này mới phát hiện đầu gối của đối phương dường như đã bị dập nát, máu đỏ chảy xuôi theo gò má của nàng.
Mặc dù bị thương, nhưng Bạch Linh Miểu vẫn cảm kích Lý Hỏa Vượng, chút đau đớn nhỏ này hoàn toàn không là gì với việc tử vong.
“Kệ đi, xem như cũng gạt được ải này, phỏng chừng còn rất lâu mới tới lượt của Bạch Linh Miểu.”
Lý Hỏa Vượng dẫn Bạch Linh Miểu rời khỏi.
Nhưng khi họ sắp rời khỏi cái bóng của lò luyện đan khổng lồ kia thì lại nghe tiếng nói nhẹ nhàng của Đan Dương Tử vang lên từ phía sau.
“Huyền Dương, nếu dược dẫn này không được thì ngươi đổi cái khác sang đi. Ta nhớ loại dược dẫn màu trắng như này vẫn còn một cái, ngươi đi nhanh về nhanh, chớ làm chậm trễ thời gian.”
Lời này làm cho thân thể Lý Hỏa Vượng khẽ run lên một chút, ngay sau đó, hắn xoay người tôn kính hành lễ với Đan Dương Tử thêm lần nữa.
“Vâng, sư phụ.”
Lý Hỏa Vượng không biết mình đi đến phòng vật liệu như thế nào, hắn chỉ có thể chết lặng đi tới trước mặt một người đàn ông bị bạch tạng khác, sau đó kéo tay hắn đi ra ngoài.
Đối phương tuyệt vọng khóc lóc, thậm chí còn quỳ xuống liên tục dập đầu xin mình tha mạng. Nhưng Lý Hỏa Vượng lúc này lại không làm được gì cả. Hắn chỉ có thể tự tay đưa người này đi tới phòng luyện đan.
Tiếng khóc của đối phương im bắt dưới cây chày đá của Đan Dương Tử, khói trắng mịt mờ dẫn theo một mùi thuốc nồng đậm bốc lên, khiến tầng thạch nhũ ở phía trên bám dày một tầng mỡ người.
Lý Hỏa Vượng run rẩy xoay người vừa định đi, nhưng lại bi Đan Dương Tử gọi lại.
“Không phải ngươi đang hướng tới con đường luyện đan sao? Lại đây, nhìn cho cẩn thận, quá trình luyện chế loại đan dược phức tạp và hi hữu như này không phải nơi nào cũng có đâu.”
Lý Hỏa Vượng đi tới, tỉ mỉ quan sát, đồng thời chăm chú nghe Đan Dương Tử nói khi nào cần cho thêm vật liệu gì, khi nào lại thêm bớt bao nhiêu lửa. Hắn gống như một đứa trẻ hiếu học quan sát toàn bộ quá trình luyện đan.
Khi ngọn lửa dưới lò luyện đan dập tắt, nắp lò mở ra, bảy viên đan dược màu đen hoàn chỉnh xếp hàng bay tới trước mặt Đan Dương Tử.
“Không tồi không tồi, ngươi rất có thiên phú, những đồ nhi khác căn bản không học tốt như ngươi, đến, sư phụ thưởng cho ngươi.”
Đan Dương Tử lấy một viên từ trong lòng bàn tay rồi đặt trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Tạ sư phụ ban thuốc!”
Lý Hỏa Vượng thận trọng hướng về phía Đan Dương Tử hành lễ một cái, hai tay run rẩy cầm lấy viên đan dược kia bỏ vào miệng rồi nuốt xuống.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.