Chương 17: Vẫn Không Tha Cho Ta
Nỗi sợ hãi thực sự bao trùm lấy hắn, khủng hoảng áp đảo toàn bộ cảm xúc trong lòng hắn. Lý Hỏa Vượng theo bản năng kéo Dương Na rồi lao vào lòng ngực mẹ mình.
Nhưng ngay khi hắn tiếp xúc với mẹ, thân thể của bà bỗng chốc tan rã giống như bọt biển, người mẹ mạnh mẽ đáng tin cậy bất cứ lúc nào cũng có thể che mưa chắn gió cho hắn cứ biến mất như thế.
“Hỏa Vượng…”
Thân thể Lý Hỏa Vượng run lên, hắn đột nhiên quay đầu lại rồi trơ mắt nhìn thân thể Dương Na hoàn toàn tan biến ngay trước mắt, người mà hắn thích nhất cũng đã biến mất rồi.
Giờ phút này, tất cả những điều tốt đẹp mà Lý Hỏa Vượng quan tâm đều biến mất, chỉ để lại cho hắn một nỗi tuyệt vọng, áp lực và đau khổ.
Bốn vách tường trắng tinh của bệnh viện giống như thủy triều đang rút rất nhanh, hắn phải trở lại hang động u ám trong núi một lần nữa.
Cặp mắt Lý Hỏa Vượng đỏ bừng, gân xanh nổi lên, hắn muốn gào thét, muốn trút hết tất cả tuyệt vọng và đau khổ cùng cực trong lòng ra ngoài.
Nhưng hắn làm không được, bởi vì cổ họng của hắn đã bị Hắc Thái Tuế chặn kín, không phát ra được một âm thanh nào. Tất cả tuyệt vọng và đau khổ nuốt trở lại trong bụng, hắn chỉ có thể tự gặm nhấm nỗi buồn của chính mình.
Nhìn đệ tử quỳ trên mặt đất run rẩy nôn khan, Đan Dương Tử chắp hai tay sau lưng, lắc đầu rồi đi ra ngoài cửa phòng.
“Chậc chậc chậc chậc, điên thành như vậy còn nói ngươi không bị chứng cuồng loạn? Ngươi là người bị nặng nhất trong phòng dược liệu này, ngươi nghĩ rằng trước đó bổn đạo gia chỉ tùy tiện tìm ngươi về làm thuốc dẫn đấy sao?”
“Được rồi, chứng cuồng loạn đã hết, bây giờ ngươi nên siêng năng làm việc cho tốt. Nhớ kỹ, Thanh Phong quán không nuôi kẻ vô dụng. Mùng một mỗi tháng đến chỗ ta nhận thuốc.”
Hắn vừa nói xong, các đệ tử khác đã theo chân rời đi, lúc này toàn bộ phòng dược liệu ngoại trừ Lý Hỏa Vượng quỳ trên mặt đất thì chỉ còn lại bốn thuốc dẫn khác.
Vẻ ngoài của họ rất quái dị, có thể là do bẩm sinh hoặc do sau khi dùng thuốc dẫn mà tạo thành, trong lúc nhất thời họ cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Qua khoảng thời gian nửa nén nhang, cuối cùng Hắc Thái Tuế trong miệng Lý Hỏa Vượng cũng trượt xuống bụng, tiếng gào khóc tê tâm liệt phế của hắn không ngừng quanh quẩn trong hang động.
“Tại sao! Tại sao ta lại bị đưa đến nơi quỷ quái này! Tại sao căn bệnh này vẫn không tha cho ta!”
…
Lý Hỏa Vượng cuộn mình thành một nhúm, giống như một đứa bé chưa sinh, không nhúc nhích mà rụt ở góc phòng vật liệu.
Những dược dẫn khác không dám, cũng không muốn quấy rầy hắn, nên đều yên lặng làm công việc của mình.
Màn đêm bất tri bất giác phủ xuống, đèn dầu trên tường cũng tắt hẳn, bóng tối giống như chăn bông đắp lên người Lý Hỏa Vượng.
Hằn nằm đó giống như một cái xác chết, không có bất kỳ phản ứng gì với chuyện ở bên ngoài.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCanh ba, ánh nến yếu ớt
Vào ngày canh ba, từ cửa sáng lên, chiếu sáng kệ hàng bên cạnh, cũng xua tan bóng tối trên người Lý Hỏa Vượng.
Bạch Linh Miểu sợ hãi ôm một đống cỏ khô đi tới bên cạnh Lý Hỏa Vượng, thật cẩn thận đem cỏ khô trải lên người hắn.
Ngay sau đó, nàng từ trong ngực lấy ra một cái bánh bao cứng đặt ở bên miệng hắn.
Thấy Lý Hỏa Vượng vẫn không nhúc nhích, nàng mím môi, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.
“Sư huynh, ăn một chút đi, cả ngày hôm nay ngươi cũng không ăn gì.”
Ánh mắt Lý Hỏa Vượng mở to, hắn đã ngơ ngác nhìn mặt đất lạnh băng mấy tiếng đồng hồ rồi, một chút ánh nhìn cũng không cho Bạch Linh Miểu đang ở bên cạnh.
Bạch Linh Miểu muốn đi, nhưng nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn từ trong ngực lấy ra một khối ngọc bội, đặt ở bên tay Lý Hỏa Vượng.
“Sư huynh, đây là đồ của ngươi, ngươi cầm về đi.”
Lúc này Lý Hỏa Vượng rốt cục có phản ứng, hắn nhìn về phía thứ kia, phát hiện là ngọc bội hình tròn mình trộm được từ vị Huyền Dương lúc trước.
Lý Hỏa Vượng còn nhớ rõ mình đem thứ này giao cho Dương Na, cầm đi đổi tiền. Vừa nghĩ đến Dương Na, trái tim ngàn vạn vết nứt của hắn lại bắt đầu chảy máu:
“Thứ này…Sao nó lại ở đây? ”
“Là…Là Lý sư huynh ngươi cho ta, ta nói không cần, nhưng ngươi cứ nhất quyết nhét cho ta.”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi ngồi dậy, nương theo ánh nến mờ, hắn cẩn thận đánh giá khối ngọc bội hình tròn khắc mây này.
Vào lúc này, hắn chưa bao giờ cảm thấy rằng mọi thứ lại chân thực tới vậy. Nhưng thứ hắn cảm nhận được, chỉ có sự chân thực của tuyệt vọng và thống khổ.
Nếu như có thể lựa chọn, hắn hy vọng mình có thể vĩnh viễn đắm chìm vào giấc mơ tốt đẹp kia.
Thấy Lý Hỏa Vượng đáp lại, Bạch Linh Miểu nhẹ giọng mở miệng hỏi:
“Lý sư huynh, ngươi bị sư phụ bắt từ đâu? Ta là người Lương quốc, còn ngươi?”
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một hồi, sau đó chán chường lắc đầu:
“Không biết. ”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.